Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 13: Háo Sắc Hay Không Háo Sắc

Chiếc túi đen hơi lõm xuống, như thể ai đó đang chậm rãi lấy hơi.

Bản thân túi nhựa dày đã có khả năng nâng đỡ nhất định.

Nhưng một cơ thể cường tráng như vậy biến mất bên trong, áp suất không khí thật sự sẽ khiến nó lõm xuống.

Nếu cái túi không được kéo kín hoàn toàn, không chừng nó sẽ bị xì hơi hoàn toàn giống như túi nước giải khát bị người ta hút sạch.

Thi thể trong túi đựng xác đã biến mất! Hóa thi phấn của Hải Đại Phú cũng không mạnh được đến vậy.

- Giải thích "Hóa thi phấn" là một loại bột được dùng để thủ tiêu thi thể cực mạnh trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký, người nắm giữ nó tên là Hải Đại Phú. Hết giải thích.

Ngả Đình đã kiểm tra. Thi thể túi không sót lại chút gì, như thể cái túi chưa bao giờ chứa bất cứ thứ gì, ngay cả vết máu cũng biến mất.

Không phải nói ngoa nhưng nó là một kỳ tích tuyệt đối. Chưa bàn đến ảo thuật người sống biến mất, đây là người chết biến mất!

Nếu họ đến sớm hơn hai phút rưỡi thì đã có thể đã chứng kiến tận mắt ma thuật thực sự của cái xác vi phạm định luật bảo toàn khối lượng và biến mất trước mắt họ rồi.

Tuy nhiên, biểu hiện của Ngả Đình lúc này khiến Mạnh Phi hơi bất ngờ. Đôi mắt xinh đẹp của cô trở nên nghiêm nghị nhưng không khiếp sợ đến mức vô dĩ phục gia.

- Giải thích "vô dĩ phục gia" nghĩa là cùng cực. "khiếp sợ đến mức vô dĩ phục gia" Ý nói là khiếp sợ đến cùng cực. Hết giải thích.

Khi quay đầu lại, cô phát hiện Mạnh Phi cũng đang nhìn chằm chằm vào video trên màn hình, dường như cô cảm thấy người này hơi dư thừa nên phẩy phẩy tay mà nói: "Anh có thể đi được rồi, qua đó mà làm thủ tục!"

...

Hai giờ rưỡi sáng của một đêm cuối thu có chút se lạnh,.

Ngả Đình đang lái xe liếc nhìn ghế phụ một lúc.

Người này thực sự ngủ rồi. Hắn bị thẩm vấn suốt đêm, việc vô cùng mệt mỏi cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trong ánh đèn đường lạnh lẽo nhấp nháy trong đêm, một nụ cười nở trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngả Đình.

Những câu chuyện kỳ quặc, thân phận bí ẩn, trí thông minh hoàn mỹ và quan trọng hơn là kiểu khuôn mặt đẹp trai được nặn ra trong xương.

Khi những yếu tố này được kết hợp trong cùng một người đàn ông, chắc chắn sẽ khiến một số cô nàng háo sắc ngây thơ không thể cưỡng lại được.

Cô không phải là một cô nàng háo sắc ngây thơ.

Là một phụ nữ độc thân với xu hướng bình thường, cô ấy phải thừa nhận rằng có cảm tình với một anh chàng đẹp trai trong lần đầu tiên tiếp xúc là điều hoàn toàn hiển nhiên, chẳng phải sao?

Vì vậy, đây được gọi là có cảm tình, không phải là háo sắc!

Cô đã gặp qua rất nhiều anh chàng đẹp trai, chỉ nhìn thôi cũng thật sự khiến người khác tràn đầy cảm tình. Bên cạnh đó, cô bẩm sinh cũng là người có xu hướng bị thu hút bởi người khác giới, khác giới thu hút nhau chính là cách thức của tự nhiên.

Nhưng sau khi tiếp xúc một chút, cô phát hiện một số người hoặc kiêu ngạo và thiếu hiểu biết, hoặc có sở thích thô tục, hay một số có suy nghĩ hèn hạ, điều này khiến cô rất thất vọng.

Vì vậy triết lý của cô ấy là: nếu phải tiếp xúc thì tiếp xúc, không tiếp xúc mà chỉ nhìn bề ngoài thì cũng vô ích.

Cũng không thể vì một người có ngoại hình bình thường mà xa lánh người ta ngàn dặm, cũng không vì bị thu hút bởi vẻ đẹp trong lần đầu gặp mặt mà biến thành thiêu thân lao đầu vào lửa.

Được rồi, cô vẫn phải thừa nhận rằng nếu là một chàng có ngoại hình bình thường, cô thật sự sẽ khiến người đó tự mình rút lui.

Đây là sự khác biệt giữa chủ động và bị động.

Nhưng khi để cho "xác sống" thần kỳ này rời đi, cô đã đột nhiên nổi hứng và nói: "Hay là để tôi lái xe đưa anh về."

Lúc đó đầu óc cô cuối cùng là đang nghĩ gì? Có lẽ là đang suy nghĩ, nếu đã tiếp xúc rồi, hay là tiếp xúc thêm một chút nữa thử xem... biết đâu càng xâm nhập lại càng phát hiện được nhiều manh mối?

Không, những gì cô thực sự nghĩ là, nếu tiếp xúc với thêm một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra hắn là một chàng trai rất tốt và sẽ bắt đầu nhiều câu chuyện hơn như một cuốn tiểu thuyết, chăng?

Hơn nữa, người này chẳng phải là hàng xóm của Đường Văn Văn sao? Không biết bọn họ đã "sống chung" bao lâu rồi? Nữ tác giả háo sắc kia sẽ không phải đã sớm động tâm rồi chứ?

Nhưng thực tế thì Mạnh Phi không hề ngủ.

Hắn nhắm mắt lại và đối mặt với tâm trí một mình, tư duy cũng trở nên rõ ràng hơn.

Cho dù đã đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết hay đã tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh như thế này, thì việc nhìn thấy xác chết của chính mình luôn khiến người ta chấn động ở một mức độ nhất định.

Tất nhiên, hắn không nhìn thấy đồ thật, chỉ có hình ảnh và video giám sát.

Hắn sợ một ngày mình sẽ trở thành một cái xác như vậy.

Hắn sợ rằng mình sẽ biến mất không thể giải thích được giống như cái xác kia.

Đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ, không mang đi một gợn mây nào.

Ngô Đồng là một thành phố lớn với dân số chục triệu, tuy nhiên, sau mười hai giờ đêm, đường phố vẫn rực rỡ ánh đèn nhưng lại vắng tanh.

Sự tương phản kỳ lạ khiến hắn không may nhớ đến thị trấn nhỏ xám xịt trong bộ phim Silent Hill.

Hiện tại xem ra, dị thế giới này bề ngoài có luật lệ và trật tự, có lối sống rất giống với kiếp trước nhưng thực chất bên trong lại không giống như thế.

Sâu bên trong nó giống như một loại thế giới kinh dị kỳ lạ nào đó.

Trong đêm tối, hồn ma cầm búa lởn vởn, ô tô bất ngờ lao vào người đi đường, ảo thuật biến mất thi thể trong túi đựng xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận