Khuyết Hãm Dị Thế Giới
Chương 113: Bị 100 Khang Cầm Bao Vây
Sau khi X sao chép tiền thân Mạnh Phi, gã đã từng ngấu nghiến trí nhớ của tiền thân Mạnh Phi và mật khẩu bí mật này cũng đã từng xuất hiện trong đầu gã.
Đó là lý do tại sao bản sao điên cuồng đến công ty để tìm tệp được mã hóa đó.
Chỉ là khi hắn sống lại, những ký ức này buộc phải biến mất khỏi não của bản sao. X đã nhận được tệp nhưng lại quên mật khẩu.
Bị nẫng tay trên là đau nhất. Mạnh Phi thậm chí có thể hiểu được phần nào sự điên cuồng của X.
Cái gọi là quy tắc của Khang Cầm cũng khiến hắn phải cố gắng hết sức để tìm ra mật khẩu bí mật này và nói ra nó để xoa dịu nỗi đau của X.
Nhưng hắn không tìm thấy nó!
Trong đầu hắn không có ký ức của tiền thân nên chuyện mà tiền thân nhớ hắn không thể nhớ được.
Phiên bản giải mã của tập tin mà hắn lấy được đã bị bẻ khóa bởi hệ thống. Hệ thống có thể đã tìm ra mật khẩu bí mật nhưng hắn không hề ghi nhớ nó. Vì vậy, dù vận động tất cả bộ nhớ, hắn vẫn không thể tìm thấy. Điều này khiến hắn điên cuồng nắm lấy tóc của mình.
"Tôi thật sự không biết mật khẩu bí mật!"
Có một loại ngạc nhiên ánh lên trong mắt Khang Cầm.
Cô ta nghĩ rằng chân thân của Mạnh Phi biết mật khẩu bí mật. X đã trải qua cảm giác biết chuyện này.
Nhưng người này bây giờ sao lại không biết? Quên sao? Để nhớ kỹ mật khẩu thì đúng là rất khó nhưng muốn quên cũng chẳng dễ.
"Tôi không có mật khẩu bí mật, chỉ có phiên bản được giải mã của tệp."
Sau khi trải qua cảm giác vô cùng xoắn xuýt, Mạnh Phi nói câu này, mồ hôi nhễ nhại. Hắn đã cố gắng rất nhiều để nói với bản thân rằng không được nhưng chẳng có ích gì.
Nếu những lời này giấu trong lòng thì cái gọi là "quy tắc" sẽ không ngừng phát tác, khiến cho hắn cảm thấy lòng dạ không yên.
Hắn không thể tiếp tục như thế này, hắn quyết định dùng bạo lực.
Hắn đột nhiên vung nắm đấm, những đốt ngón tay nắm lại thành quyền của hắn đấm vào thái dương của Khang Cầm một cách chính xác!
Cảm giác này rất tốt, đầu của Khang Cầm giống như một quả bóng rổ mềm dẻo vậy. Đầu cô ta dội ngược về phía sau.
Mạnh Phi quá lười biếng để quan tâm đến những gì sẽ xảy ra với cô ta, chỉ ngay lập tức đứng dậy và chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng hắn lại sửng sốt.
Hắn thấy tất cả mọi người trong rạp chiếu phim đều đứng dậy, có người bắt đầu đi vòng quanh, chặn lối đi, có người bắt đầu vây quanh hắn.
Không có Ngả Đình, thậm chí không có một người xa lạ nào.
Tất cả mọi người đều mặc quần áo giống nhau, ngoại hình giống nhau và biểu cảm giống nhau, Khang Cầm quyến rũ mê người.
Phục chế giả?
Tất cả đều là Phục chế giả sao?
Mình và cả một đống Phục chế giả cũng ngồi coi phim kinh dị sao?
Bản thân chuyện này có phải đã là một bộ phim kinh dị chưa?
Ngả Đình đâu rồi?
Nỗi sợ hãi như một cái giếng trong lòng, nhấn chìm hắn ngay lập tức.
"Hãy tuân theo quy tắc và giúp tôi chuyện thứ hai."
Tất cả Khang Cầm đều nở một nụ cười giống nhau, sử dụng cùng một giọng điệu và nói những lời giống nhau.
Lần này, nó không còn là quyến rũ mà đã trở nên dữ tợn và hơi biến thái.
Mạnh Phi nhớ đến nụ cười mà Tiêu Hàm và Garfield thể hiện cùng một lúc khi họ treo trên cửa sổ phòng chờ tòa nhà ngân hàng Kim Quy.
Đây là nụ cười của X!
"Giúp tôi lấy phiên bản đã giải mã của tệp."
Họ cùng nhau nói ra nguyện vọng của X.
"Lấy phiên bản đã giải mã..."
Mạnh Phi cảm thấy trong đầu có chút bối rối.
Kế hoạch đột phá bạo lực của hắn đã thất bại.
Ngay cả khi hắn đánh bại một hoặc hai Khang Cầm, hắn sẽ không bao giờ có thể đánh lại một trăm Khang Cầm. Đối thủ có thể nghiền nát hắn đến chết chỉ bằng trọng lượng của chúng.
Hơn nữa, bộ não của hắn đã bị hạn chế bởi "quy tắc", hắn đang cố gắng hết sức để giúp X tìm cách lấy được phiên bản giải mã.
Nhưng hắn vẫn chưa giao tài liệu.
Vấn đề là phiên bản giải mã không tồn tại trên bất kỳ thiết bị nào, mà được lưu trữ trong Hệ Thống Sửa Lỗi Mạnh Nhất trong não hắn.
Hắn không cách nào gọi hệ thống ra bây giờ được, cũng không cách nào đọc được tập tin này!
"Tệp được lưu trữ ở đâu đó trong não của tôi. Tôi không thể đọc nó ngay bây giờ." Hắn lại lòng dạ không yên mở miệng nói.
Điều này một lần nữa khiến Khang Cầm ngạc nhiên. Tất cả Khang Cầm có mặt tại hiện trường đều lộ vẻ kinh ngạc giống nhau.
Nếu một mật khẩu bí mật rất dài nhưng vẫn được ghi nhớ trong tâm trí của một người, cô ta tin rằng người đó có thể làm được.
Nhưng toàn bộ tài liệu, toàn bộ văn bản hoàn toàn bằng số, có thể lên tới hàng ngàn thậm chí hàng triệu, lại được ghi nhớ sao?
Nhỡ nhớ nhầm vài số thì sao?
Nhưng điều này cũng không hoàn toàn là không thể. Kỷ lục thế giới về bộ nhớ pi là 67890, gần 68 nghìn.
Một khả năng khác là Mạnh Phi có một thứ gì đó đặc biệt trong não có thể được sử dụng để lưu trữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận