Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 6: Không Có Bất Kỳ Manh Mối Gì?

Khi hắn vừa xuyên qua, nguyên thân Mạnh Phi đã chết.

Nguyên nhân cụ thể vẫn chưa được xác định.

Kết quả là cách chung cư không xa, lại thêm một Mạnh Phi khác tử vong?!

Chuyện này… sao có thể.

Ban đầu hắn còn cho rằng thế giới quan của thế giới này vẫn bình thường, không có gì thái quá.

Lẽ nào có nhầm lẫn gì chăng?

Rõ ràng, Đường Văn Văn cũng nghĩ như vậy.

Cô cầm điện thoại với đôi tay có phần run rẩy.

"Đình Đình... có phải cậu đang nói đùa..." Giọng của Đường Văn Văn như sắp khóc tới nơi: "Tớ nhát lắm... đừng làm tớ sợ nha."

"Tớ không đùa, người quá cố tên là Mạnh Phi. Thông tin nhận dạng và đặc điểm bên ngoài đều trùng khớp. Danh tính của người chết cũng đã được xác nhận, chúng tớ đang liên lạc với gia đình người ta rồi. Có chuyện gì sao? Cậu quen biết người chết sao?"

Hay tay Đường Văn Văn run rẩy điên cuồng, cô quỳ xuống đất "cạch" một cái.

Mạnh Phi cũng không thể ngồi yên nữa, hắn sải một bước, vọt tới cầm điện thoại trên đất lên.

"Xin chào, trò đùa này không vui chút nào." Giọng hắn lạnh lùng.

Hiển nhiên, bên kia đầu dây vô cùng sửng sốt, lập tức nói: "Anh là ai?! Tại sao lại ở nhà của Văn Văn? Nói ngay!"

“Tôi là Mạnh Phi, hàng xóm của Đường Văn Văn, một lập trình viên và tôi vừa giúp cô ấy sửa máy tính.

Vì vậy tôi có phần không hiểu, những gì cô vừa nói là sao?"

"IN LẶNG !"

Đối phương im lặng một lúc.

"Cô bạn này, tại sao cô lại nói tôi đã chết?"

Bên kia đầu dây đột ngột có tiếng bước chân gấp gáp, hẳn là viên cảnh sát tên "Đình Đình" đang bước đi.

Sau đó cô vội vàng hỏi đồng nghiệp, đại khái là muốn kiểm tra lại danh tính của người đã khuất.

"A... Chị Đình, kiểm tra rõ ràng rồi...

Người chết tên là Mạnh Phi, cao 1,83 mét và có một nốt ruồi dưới mắt trái.

Sống tại số 05, tầng 24, tòa nhà số 3, chung cư Hải Cảng, là một lập trình viên đang làm việc trong một công ty Internet.

Nguyên nhân tử vong là do thân thể bị xe tải đâm trực diện, rạn xương lồng ngực, đầu đập vào trụ điện ven đường..."

Không cần thiết phải nghe những lời tiếp theo.

Mạnh Phi đã chết tại hiện trường, giống hệt hắn, đều là Mạnh Phi.

Đây là điều khiến người ta cảm thấy hoảng sợ nhất.

Chờ chút…

Mạnh Phi cau mày hỏi: "Lẽ nào là vì đối phương có vẻ ngoài giống tôi nên gây ra nhầm lẫn?"

"Tôi... tôi tin anh là Mạnh Phi, cá nhân tôi cho rằng anh cần phải tới hiện trường một chuyến." Đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc rồi nói.

Tay cầm điện thoại của Mạnh Phi khẽ run lên một chút, hắn nói chậm rãi: "Được rồi, nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể, tôi qua đó ngay."

"Được, vị trí hiện tại của tôi là phố Thâm Đại..." Nữ cảnh sát báo một địa chỉ.

Mạnh Phi gật gù, sau đó đặt điện thoại xuống và đi ra ngoài cửa.

Đường Văn Văn kinh ngạc nhấc điện thoại lên, sau vài câu đối thoại với "Đình Đình", cô liền cúp điện thoại.



Sau khi Mạnh Phi bước vào hành lang, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm túc.

Hắn đến chỗ chiếc camera bị đập vỡ.

Pin đã rơi ra ngoài và các mảnh vỡ văng khắp nơi.

Kẻ sát nhân thực sự quá chặt chẽ và cẩn thận, không chỉ cắt nguồn điện mà còn phá hủy camera quan sát ban đêm.

Mạnh Phi thử quét.

[Vật thể: camera giám sát mái vòm không dây]

[Giá trị: 800]

[Tình trạng: Đã hư hỏng hoàn toàn, không sửa chữa được.]

Mạnh Phi thở dài.

Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, những thứ đã bị đập nát hoàn toàn thì không thể sửa về trạng thái bình thường được.

‘Có thể quét dấu vân tay trên bề mặt vật phẩm không?’

Trong lòng Mạnh Phi chợt nảy ra ý tưởng. Nếu thứ này liên quan đến cái chết của hắn, liệu manh mối về kẻ sát nhân có được lưu lại không?

[Nhắc nhở: vật thể không có dấu hiệu được chạm vào gần đây, không thể quét dấu vân tay.]

Điều này thật ra cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Nhìn vào mức độ thiệt hại, hẳn là nó phải bị đập vỡ bởi một thứ gì đó giống như một cái búa. Hung thủ không cần phải lưu lại dấu vân tay.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là khả năng quét của hệ thống này còn bao gồm cả quét dấu vân tay, vết máu và các chi tiết khác!

Suy nghĩ một hồi, hắn chạy vụt về nhà.

Sau khi vào nhà, hắn bắt đầu lục tung các ngăn tủ, tìm kiếm những thứ như ghi chú và nhật ký.

Hết cách rồi, với tư cách là một kẻ xuyên không, hắn hoàn toàn không thừa hưởng ký ức của nguyên chủ.

Ngay cả nhóm máu, DNA… cũng có thể chứng thực thân phận của hắn nhưng nếu muốn xông tới hiện trường, chỉ cần người ta đặt ra vài câu hỏi thì nhất định sẽ lộ điểm nghi vấn.

Mặc dù hắn sẽ không bị coi là nghi phạm nhưng lỡ bị tóm vào khoa thần kinh thì phải làm sao?

Nhìn cái giá đầy sách đến hoa hắn, bàn làm việc và chiếc giường bừa bộn trước mặt, Mạnh Phi có chút phiền muộn.

Ở một nơi hỗn loạn như vậy, phải tìm đến bao giờ mới có thể phát hiện thứ gì đó chứ?

Chờ đã… mình là kẻ bật hack, chẳng phải sao, mình có hệ thống mà!

Cho nên!

"Hệ thống quét tất cả sách, ghi chú, thông tin nhật ký… trên giá sách."

Mạnh Phi lập tức nhìn giá sách trước mặt.

[Đối tượng mục tiêu đã được quét thành công.]

[Vật thể: Kệ sách 3 tầng gỗ thông trắng]

[Giá trị: 1900]

[Tình trạng: Còn nguyên vẹn]

[Bộ sưu tập sách: rất nhiều các bộ sách về chuyên ngành lập trình, vân vân ...]

[Thông tin ghi chú: Không có. ]

[Thông tin nhật ký: Không có. ]

Nhìn dãy sách chuyên ngành lập trình rực rỡ muôn màu trên giá, Mạnh Phi Phi lau mồ hôi lạnh trên trán.

Quỳ lạy.

Ở kiếp trước, mình tăng ca là vì buộc phải đuổi kịp dự án. Vị tiền thân Mạnh Phi này thì ngược lại, thực sự rất tận tâm, sau giờ làm mà vẫn còn đọc rất nhiều sách chuyên ngành như vậy!

Thân làm công, hồn làm công, đúng là đỉnh cao trong giới làm công…

Quả là tấm gương sáng của mọi người.

Mạnh Phi thở dài.

Tóm lại, quét qua giá sách một lần, chẳng có gì giống như một cuốn nhật ký cả.

Chờ chút…

Lập trình viên?

Tư liệu?!

máy vi tính?!

Mạnh Phi quay đầu qua, nhìn máy vi tính trên bàn.

‘Quét!’
Bạn cần đăng nhập để bình luận