Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 43: Tinh Thần Không Thể Nghịch Chuyển... Bị Thay Đổi

Hắn đổi chỗ ở.

Bây giờ hắn sống trong một khu du lịch trang trại gần hồ Định Sơn, nơi được bao quanh bởi núi sông với phong cảnh tuyệt đẹp. Cùng với mùa du lịch thấp điểm nên người ở càng thưa thớt.

Hắn tin rằng không ai có thể biết rằng mình đã chuyển đến sống ở đây.

Trước tiên hắn cứ sống ở đây một tháng đã, sau đó lại đổi chỗ khác.

Laptop và điện thoại của tiền thân đều bị hắn tắt nguồn và cất đi rồi. Tất cả những gì hắn sử dụng bây giờ đều là hàng mới. Ngay cả số điện thoại cũng là mới.

Tiền không phải là vấn đề. Tiền thân đã làm việc trong năm, sáu năm, chi tiêu thấp thu nhập cao, do đó vẫn còn tận vài triệu trong tài khoản.

Chỉ cần hắn không mua nhà, số tiền đủ này để hắn tung hoành một khoảng thời gian dài.

Hơn nữa hiện tại hắn còn có hệ thống nên việc kiếm tiền thật sự không khó.

Hắn cũng chưa kết thúc hợp đồng thuê nhà của mình ở chung cư Hải Cảng. Máy tính để bàn trong nhà luôn được bật và được hắn sử dụng như một máy chủ.

Bây giờ, bất kể làm gì trực tuyến, trước tiên hắn đều kết nối với máy chủ trong căn nhà đó làm “đại diện” trước khi hành sự.

Bằng cách này, nếu người khác muốn thông qua Internet để theo dõi hắn, họ chỉ có thể tìm thấy nơi ở ban đầu của hắn mà thôi.

Cục Điều tra Hình sự đã cử người đến sống ở đó thay hắn, không ra ngoài, tạo ra ảo giác rằng hắn luôn ở trong căn phòng đóng kín.

Nếu một kẻ nào đó từ một tổ chức dị năng cố gắng xâm nhập vào, gã ta sẽ trực tiếp bị người do Cục Điều tra Hình sự bố trí phục kích trong tòa nhà bắt giữ.

Đây là một kế hoạch mồi nhử. Chỉ là hắn không nghĩ người của tổ chức dị năng sẽ cắn câu.

Nếu trong vòng một tháng không có ai mắc câu thì nhân sự của Cục Điều tra Hình sự cũng sẽ bị rút đi.

Nếu muốn thoát khỏi sự truy sát hoặc thậm chí chiến đấu ngược lại để giành chiến thắng, thì vẫn phải dựa vào chính mình!

...

Trở về phòng, đắp chăn và cuộn mình trên ghế sô pha mềm mại, bấy giờ Mạnh Phi mới cảm thấy thân thể ấm áp trở lại.

Lần nhảy lầu này khiến hắn bị thương nhẹ, do đó La An cho hắn nghỉ phép nửa tháng. Hiện tại hắn đang trong tình trạng "ăn hàng ngồi không".

Ngoài việc tiếp tục tìm hiểu văn sử địa của thế giới này và mời cô nàng kia đi uống trà sữa, thì đôi khi hắn cũng muốn ôm điện thoại đến đờ người ra.

Những lúc ở ngoài đường, hắn vẫn lấy điện thoại ra gọi DiDi chỉ để khiến cho mình trông giống người bình thường mà thôi.

Còn bây giờ, khi đã ở nhà, hắn hoàn toàn không cần lấy điện thoại di động ra, trong đầu chỉ cần mở rộng hệ thống đã liền có thể kết nối với điện thoại rồi.

Hắn có thể nhìn thấy màn hình điện thoại di động trực tiếp trong đầu của mình, độ nét của thứ này cao đến mức hắn có thể phóng to để xem từng pixel trên đó.

Suy nghĩ một chút là đã có thể thao tác, đánh máy, vẽ vời… mọi thứ hoàn thành chỉ trong vài giây và thậm chí còn không cần phải di chuyển ngón tay mình. Cảm giác cực kỳ vô cùng thoải mái.

Nếu đổi lại là kiếp trước thì việc tán tỉnh cùng lúc 20 em gái cũng không thành vấn đề gì, nhưng kiếp này lại chẳng có ai để tán cả.

Mở WeChat.

Chọn cô gái duy nhất.

Tán tỉnh.

"Đội trưởng Ngả, cô đang làm gì vậy?"

Lúc này, Ngả Đình vẫn đang mồ hôi đầy đầu nhìn hai xấp giấy đặt cạnh nhau trên bàn, vùi mình trong một mớ cảm xúc hỗn độn mãnh liệt.

Cô phải ký một trong hai tờ, hoặc trái hoặc phải. Bây giờ, chỉ một chữ ký này thôi sẽ có thể quyết định số phận của cô trong suốt quãng đời còn lại.

Dưới ánh mắt có phần hèn hạ của lão già phù thủy này, cô cực kỳ muốn kiêu ngạo ký tên vào tờ giấy từ chối, sau đó hất mặt bỏ đi.

Nhưng còn cấp 12 thì sao? Cái thứ cấp 12 chết tiệt này thì sao đây?

Mặc dù bút cũng đã cầm trên tay nhưng cô lại dường như cảm thấy mình không thể nhấc nó lên được, thế mà đúng lúc này, điện thoại phát ra tiếng bíp.

Bấm mở.

Choáng váng, lại là tên biến thái nhàm chán kia.

"Anh thật là rảnh rỗi!!" Ngón tay cô lia mấy đường trả lời một câu.

Lão Lê nhắc nhở với vẻ mặt khó coi: "Trước khi quyết định từ chối hay nhận lời mời này, mong cô cố gắng đừng liên lạc với thế giới bên ngoài."

Hiện tại, Ngả Đình vẫn chưa quyết định gia nhập tổ chức của ông ta và cũng chưa ký vào thỏa thuận không tiết lộ thông tin, nên nếu thông tin này lộ ra bên ngoài thì ông ta cũng không cách nào bắt bẻ được.

"Tôi không nói gì cả!"

"Chỉ một lần này thôi."

Điện thoại cô đặt trên bàn lại phát ra tiếng bíp rồi tiếp tục hiện lên một câu: "Kỳ thực tôi có việc nghiêm túc muốn nói với cô."

Lần này Ngả Đình không thèm để ý đến hắn.

Nhưng một câu khác lại hiện lên trên màn hình: "Cô có WeChat của Đường Văn Văn không? Nếu có thì hãy gửi cho tôi đi."

Trong lòng Ngả Đình nổi cơn thịnh nộ.

‘Tôi thì đang đứng trước ngã rẽ cuộc đời không biết phải lựa chọn thế nào, anh vẫn còn rảnh rỗi đi hỏi wechat để tán gái!!’

Cô chẳng làm gì hơn là nhét điện thoại vào túi.

Ngả Đình chưa bao giờ nghĩ đến việc đi đường tắt. Cô đã luôn làm việc chăm chỉ trong Cục Điều tra Hình sự, từng bước nâng cao bản thân.

Nhưng khi hai chữ "cấp 12" lọt vào mắt, tinh thần không thể nghịch chuyển của cô có vẻ... đã bị thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận