Khuyết Hãm Dị Thế Giới
Chương 136: Bữa Trưa Nhàm Chán
Giống như tất cả các khả năng của mình, khả năng này có giới hạn trên. May mắn là hắn chỉ cố gắng bật nó trong vài phút, nên cũng không cảm thấy khó chịu nghiêm trọng nào.
Nó chỉ đem đến cho hắn một chút chóng mặt.
Thao tác vi mô với súng ion hóa là một kết hợp hoàn hảo.
Ban đầu, hắn dự định tham gia một khóa đào tạo đặc biệt về cách sử dụng súng ion hóa sau kỳ nghỉ Tết, rồi sẽ đăng ký kiểm tra trình độ sử dụng súng sau khóa đào tạo. Nhưng hiện tại đã không cần thiết nữa.
Trực tiếp mở thao tác vi mô, không thể không lập tức vượt qua khảo nghiệm.
Trong trường hợp nhiều lần bị truy sát, nếu hắn có đủ điều kiện để mang súng sớm hơn một giây, cũng đã có thể an toàn sớm hơn một giây.
Sau khi nộp đơn kiểm tra trong ứng dụng Nữ Thần trên điện thoại di động, hắn bắt đầu dựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi quay lại Mộ Ân Đường, đã đến giờ ăn trưa, lần này không còn là Ngả Đình ngồi đối diện với hắn trên bàn ăn nữa vì mấy ngày này, Ngả Đình đã xin nghỉ vì lý do cá nhân, cô sẽ không trở lại làm việc cho hết kỳ nghỉ tân niên.
Sau buổi hẹn hò hoàn hảo bị Khang Cầm phá vỡ lần trước, Ngả Đình cũng bắt đầu kỳ nghỉ vào ngay ngày hôm sau.
Điều này khiến cho kế hoạch theo đuổi lúc đầu của hắn bị gián đoạn, rồi chuyển thành bị đình trệ nghiêm trọng.
May mắn thay, tuy cô không ở Mộ Ân Đường nhưng không phải là không thể hẹn trước. Vì vậy Mạnh Phi đã hẹn cô ăn tối vào Đêm Yên Tĩnh, cũng là tối nay.
Đương nhiên lần này sẽ không thể lại là Burger rồi. Lần này hắn muốn nghiêm túc tỏ tình.
Trong căn tin lúc này, đối diện hắn là Trần Hàm mũm mĩm, bên cạnh hắn là cô gái nhà văn Đường Văn Văn xinh đẹp rực rỡ.
Khi Mạnh Phi và Ngả Đình ăn tối cùng nhau, cả hai sẽ rất thức thời tránh đi nhưng khi Ngả Đình đi vắng, họ sẽ đến kiếm chuyện.
Trần Mập là một người cuồng nộ. Anh ta phàn nàn đủ thứ từ cấu hình máy tính của cục dị năng kém, tốc độ mạng chậm, thủ tục rắc rối, cái gì cũng có thể than phiền oán trách.
Bất cứ khi nào anh ta muốn giao tiếp với nhân viên ở các văn phòng xử lý các thủ tục, nhất định phải đỏ mặt tía tai huyên náo một phen.
Tuy nhiên, hành vi giống như cơn thịnh nộ của anh ta thường không giúp giải quyết vấn đề và cuối cùng, Mạnh Phi lại phải thu dọn mọi thứ.
Gần đây, người mà anh ta oán giận không phải người mình mà đã chuyển thành X.
"Gã kia, tôi thực sự nghi ngờ rằng gã đã chết! Không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tôi đã thiết lập rất nhiều điểm trực tuyến. Chỉ cần gã trò chuyện trên WeChat, mua thứ gì đó, xem phim, chơi game, làm bất cứ điều gì, tôi chắc chắn sẽ bắt được gã.
Nhưng gã thực sự không làm gì cả! Gã đang sống ở thời nguyên thủy chắc?"
Trần mập hiển nhiên rất bất mãn. Anh ta đã tham gia vào lĩnh vực an ninh mạng nhiều năm như vậy, cũng đã hỗ trợ Cục Điều tra Hình sự truy bắt tội phạm, cũng từng nhìn thấy những tay súng thực thụ.
Nhưng anh ta chưa bao giờ chật vật như vậy, đã thế còn là bị một đám phần tử dị năng - không phải các chuyên gia tội phạm mạng – đùa giữa!
Vì vậy, anh ta đã nộp đơn xin tăng ca, toàn bộ thời gian diễn ra kỳ nghỉ Thần đản sẽ không về nhà, ăn tết tạm thời ngay trong ký túc xá của Mộ Ân Đường.
Cũng may là anh ta ăn nhanh, cắn xong 3 cái là tự dọn đồ bỏ đi. Lúc này, Đường Văn Văn mới nói nhỏ:
"Phệ thi giả" của tôi đã viết phần đầu gần 30.000 từ, gần đến lúc chính thức mở một hố mới rồi.
Hơn nữa, tên sách còn chưa bị ai lấy mất! He he… nhưng anh Mạnh, làm ơn đừng nói cho ai nhé.
Lỡ đâu tôi còn chưa mở hố, đã có người chiếm hố thì thảm!"
Điều khó chịu nhất đối với cô khi đào một hố mới không phải là cô không thể nghĩ ra một tên sách hay, mà là cô nghĩ ra một tên sách hay và phát hiện ra rằng nó đã bị một cuốn sách hoạn quan rác rưởi khác sử dụng trước.
"Không ai thèm dành vì tên sách khó nghe, được chưa? Sử dụng nguyên văn thì chẳng ai click vào cả."
Bởi vì đồ ăn ở đây đa phần được chế biến khá ngọt và béo, Mạnh Phi cứ càng ăn càng lo lắng máu của mình sẽ trở nên dính như si rô .
"Anh Mạnh, anh sai rồi!"
Giống với những chủ đề kỹ thuật mơ hồ của Trần mập, cô sẽ rất hào hứng khi nói về việc viết lách.
“Phần khó nhất của một cuốn tiểu thuyết là nhân vật.
Dù viết hay đến đâu, thật sự rất khó để tạo ra một nhân vật có thể sống trong lòng người đọc.
Nhưng nếu đó là một nhân vật vốn đã rất sống động trong lòng độc giả và có một lượng lớn người hâm mộ cuồng nhiệt thì sao?
Ví dụ, sẽ như thế nào khi nghe đồn về ‘phệ thi giả’ đã xé xác những kẻ khủng bố trong rạp phim lúc nửa đêm?"
Nửa đêm, dùng tay xé xác, phệ thi, từng hình ảnh tưởng tượng kỳ quái và vớ vẩn mạnh mẽ gắn vào đầu hắn. Nghĩ đến điều này, Mạnh Phi cảm thấy rất phiền muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận