Khuyết Hãm Dị Thế Giới
Chương 20: Đại Hội Đổ Thừa
Kẻ sao chép chẳng lẽ lại không mang theo ổ USB sao chép các tập tin để mang đi? Ngay cả khi không có USB flash, điện thoại di động cũng có thể tạm thời được sử dụng như một ổ USB.
Nhưng tại sao tên đó không mang theo gì ngoài một cái búa?
Mạnh Phi vẫn còn đang đặt nghi vấn thì điện thoại cố định trên bàn vang lên âm thanh 'bíp bíp bíp’.
"Ai đó?"
Một giọng nói như trút được gánh nặng vang lên trong ống nghe: "Mạnh Phi? Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi! Mau vào họp, phòng họp 103!"
...
Năm phút sau, Mạnh Phi bước vào phòng họp.
Đẩy cửa vào trong, cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc với hắn từ kiếp trước rồi.
Đèn trong phòng họp đã tắt khiến bầu không khí có chút u ám nặng nề.
Chỉ có máy chiếu phát ra tiếng quạt nhỏ và nhẹ nhàng, đánh một tia sáng hình nón chói lọi trên màn hình trắng như tuyết.
Bản thuyết trình trên máy tính sơ sài với các ký tự trắng trên nền đen hiển thị rõ ràng hai dòng chữ:
‘Các vấn đề chính hiện nay là:
Quá nhiều Lỗi khác nhau xuất hiện, sự hài lòng của khách hàng rất thấp.
Tiến độ phát triển thực tế còn kém xa so với kế hoạch mong muốn.’
Đây chỉ là một mô tả khách quan về tình hình hiện tại, vẫn chưa chất vấn bất kỳ người cụ thể nào. Nhưng đối với mọi người trong phòng, hai dòng chữ đó tương đối “chói mắt”.
Tăng ca cực khổ suốt ngày suốt đêm, cuối cùng đổi lấy những phàn nàn của khách hàng và kế hoạch bị trì hoãn, ai mà vui nổi?
Mạnh Phi mang tâm lý hoàn toàn là người ngoài cuộc nên chẳng cảm thấy khó chịu gì, hắn nhìn lướt một vòng, tìm thấy chiếc ghế trống duy nhất còn lại rồi ngồi xuống.
Hắn liếc nhìn người đàn ông đầu trọc trẻ tuổi ngồi ở ghế bên cạnh, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Trong nhật ký của tiền thân có nói về người này.
Năm 18 tuổi, anh ta đã chỉ ra một số lỗ hổng quan trọng trong hệ điều hành, khiến các nhà sản xuất lớn nhất thế giới phải sửa đổi thiết kế của họ.
Năm 22 tuổi, giành được giải thưởng toàn cầu trong ngành bảo mật máy tính.
Năm 25 tuổi, đảm nhận vị trí trưởng phòng bảo mật của Mantis Software.
La An, thiếu niên thiên tài đến từ thành phố Ngô Đồng!
Không, bây giờ anh ta không còn là một thiếu niên nữa, anh ta đã là phó chủ tịch của Mantis Software, vì vậy phải gọi là La tổng mới đúng.
Vô tình ngồi cạnh sếp lớn đúng là khiến người khác lúng túng.
La An liếc mắt nhìn chàng trai ngồi bên cạnh, khẽ gật đầu cười, sau đó xoay người lập tức trở lại phong thái nghiêm túc, nói: "Lưu Cương, anh tiếp tục đi."
Một người đàn ông có mái tóc xoăn màu nâu và bộ râu quai nón rậm rạp trông như người ngoại quốc, bắt đầu nói với giọng cộc lốc: "Tóm lại. Nhóm phát triển thiếu nhân lực, mười người làm công việc của hai mươi người. Ngoài ra, liên lạc với tổ phát hiện lỗ hổng không đủ chặt chẽ."
Anh ta lập tức liếc nhìn Mạnh Phi vừa vào chỗ ngồi: "Một số người, tới tận 11 12 giờ mới ló mặt vào công ty. Họp sáng cũng chẳng thấy người đâu thì làm thế nào để giao tiếp?"
‘Mẹ kiếp, người bị xe tông chết dưới lầu tối qua là tôi đây này, ông muốn biết không?’
Mạnh Phi suýt chút nữa là bạo khẩu văng tục nhưng may là hắn kìm lại được. Chuyện đó quá kinh dị, không thể nói.
"Tôi muốn giải thích một chút."
Đối diện với La An, một người đàn ông với giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẻ ngoài có phần chững chạc lên tiếng.
"Mỗi ngày Mạnh Phi đều tăng ca đến khuya, nên buổi sáng sẽ đi làm tương đối muộn."
Người nói chuyện tên là Âu Dương Thông, trưởng nhóm phát hiện lỗ hổng, Mạnh Phi đã thấy thông tin về người này trong nhật ký của tiền thân, đây cũng là một trong số ít người trong công ty mà hắn có thể nói chuyện.
Tiền thân thường dành toàn bộ thời gian để điều chỉnh chương trình, ít nói và không hòa đồng.
Những người có loại tính cách này khó mà hòa hợp với người khác trong môi trường công sở. Cũng may, Âu Dương Thông biết hắn có năng lực nên vẫn luôn che chở cho tên thủ hạ tuy giỏi nhưng không có tài ăn nói này.
Đây là cuộc họp trao đổi giữa hai nhóm phát triển bảo mật và nhóm phát hiện lỗ hổng mà La tổng bất ngờ triệu tập.
Lưu Cương là trưởng nhóm phát triển.
Nhóm phát triển có mười người, nhóm lỗ hổng có năm người trong, thêm một vị phó chủ tịch La An, tổng cộng có mười sáu người, vừa vặn lấp đầy một phòng họp nhỏ.
"Thời gian làm việc không phải là trọng điểm." Lưu Cương lập tức thay đổi mục tiêu: "Nhóm phát hiện lỗ hổng bảo mật đã tìm thấy rất nhiều lỗi, nhưng những lỗi này không nhất thiết là mối quan tâm của khách hàng.
Việc sửa những Lỗi này đã kéo chân nhân lực vốn ít ỏi của chúng tôi.
Kết quả dẫn đến cả hai điều trên:
Một, chưa tìm ra Lỗi mà người dùng quan tâm nên xuất hiện nhiều phàn nàn, độ hài lòng thấp.
Hai, tiến độ đã bị trì hoãn.
Giải pháp cũng rất đơn giản, thu hồi nhóm lỗ hổng và hợp nhất vào nhóm phát triển. Điều này có thể nâng cao nhân lực phát triển.
Đồng thời, tôi có thể hướng dẫn họ tập trung vào những vấn đề mà người dùng quan tâm hơn và tránh luôn được việc xích mích nội bộ."
Nghe tới đây, Mạnh Phi hiểu rồi. Đây vốn không phải là trao đổi, mà thực ra là một hội nghị đổ thừa và thôn tính!
Bạn cần đăng nhập để bình luận