Khuyết Hãm Dị Thế Giới

Chương 102: Vô Tình Trà Trộn

Nơi này rất quen.

Mấy ngày trước hắn đã đến đây rồi.

Đây chẳng phải là nhà thờ cũ không còn ai ra vào bị biến thành một điểm tham quan du lịch sao?

Chờ đã, phòng vé vẫn còn, có nghĩa là khách du lịch vẫn được phép vào đây.

Có thêm một tấm biển thẳng đứng với các ký tự màu đen trên nền trắng ở cửa.

"Hiệp hội Nghiên cứu Văn hóa Tín ngưỡng Nữ Thần Chi nhánh thành phố Ngô Đồng."

Quả nhiên, chính là nơi này. Nhưng hắn nhớ rất rõ rằng vài ngày trước lúc hắn đến đây muốn xin vào, cánh cửa vẫn đóng kín.

Việc đặt Hiệp hội Nghiên cứu Văn hóa và Tín ngưỡng Nữ Thần trong một nhà thờ bỏ không là điều khá hợp lý, xét cho cùng, cái tên của hiệp hội này nghe qua thật giống như đang nghiên cứu lịch sử của Tín ngưỡng Nữ Thần.

Nhưng lúc đó rõ ràng là không hề có tấm biển này.

Một hiệp hội chỉ vừa được thành lập vài ngày là để lừa hắn vào làm sao?

"Này, Nữ Thần, tại sao nhà bà lại bỗng dưng xuất hiện một Hiệp hội Nghiên cứu vậy?"

Trong đầu Mạnh Phi mở ứng dụng trên điện thoại trong túi, hỏi Nữ Thần.

"Cơ quan nhà nước thức thời có gì lạ sao?"

May mắn thay, AI này chỉ chiến tranh lạnh có một đêm, hôm qua nó đã phớt lờ hắn nhưng hôm nay lại có thể trêu chọc rồi.

"Bà nghĩ tôi có nên thử không?"

"Hừm, yêu thì có nhích không!"

"..."

Không ngờ, cơn giận còn sót lại của Nữ Thần vẫn chưa dập tắt được, vài ba câu chữ tán dóc mà muốn chết đi sống lại.

Nếu đã đến đương nhiên là sẽ muốn thử xem sao rồi. Hắn đậu con xe điện trước cửa, xuống xe và đi về phía cổng.

Không ngờ hắn chưa lấy điện thoại ra bấm vào thư mời mà bảo vệ đã mở hàng rào cổng dành cho người đi bộ ra rồi.

"Thẻ nhân viên! Thẻ nhân viên đâu!"

Bảo vệ đưa tay ra.

Mạnh Phi gần như vô thức đưa tấm thẻ shipper, chỉ sau đó hắn mới nhớ rằng mình vẫn đang mặc đồng phục của một tên giao cơm?

Nhưng hắn không đến giao cơm, hắn đến phỏng vấn.

Thế nhưng, làm thế nào để giải thích đây? Một tên shipper đến nhà thờ để phỏng vấn?

Bảo vệ cầm tấm thẻ vội vàng vẫy tay ra hiệu hắn nhanh chân lên.

Có vẻ bảo vệ thực sự coi hắn là một tên giao cơm. Thấy không cầm bất kỳ thứ đồ ăn gì trên tay mà cũng không hỏi sao? Có lẽ ông ta nghĩ rằng đồ nằm trong ba lô trên lưng mình.

Thây kệ, vào luôn cho rồi. Đầu tiên thăm dò đường đi nước bước, xem thử đây là loại hình tổ chức nào, phù hợp thì phỏng vấn sau.

Mạnh Phi rẽ vào một khúc cua rồi dừng lại sau một gốc cây ngô đồng lớn bằng ba người ôm.

Hắn nhanh chóng cởi nón bảo hiểm và đồng phục rồi nhét vào ba lô, dễ dàng hoàn thành màn biến hình.

Áo len trắng họa tiết caro, áo phao, quần jean, giày chạy bộ, túi ba lô và một bộ trang phục mã nông chuẩn mực bước ra từ phía sau gốc cây.

"Có vẻ như việc trà trộn vào khu tham quan du lịch với tư cách là shipper khá dễ dàng. Chẳng phải đã tiết kiệm được 2 đồng tiền vé rồi sao?"

Ngay khi Mạnh Phi đi ra khỏi gốc cây, ánh nhìn của hắn đã bị tòa nhà gạch đỏ khổng lồ uy nghiêm, trang trọng và yên tĩnh này thu hút.

Tuy vật liệu giống hệt những ngôi nhà gạch đỏ ở nông thôn mà hắn đã từng thấy ở kiếp trước nhưng khí chất lại khác một trời một vực.

Vẫn còn nửa tiếng mới tới buổi phỏng vấn, vậy thì đi xung quanh và quan sát tình hình một chút.

Nhưng khi nhấc bước chân đầu tiên về phía cổng chính, hắn đã hối hận.

Một vài ánh mắt lướt qua người hắn và một trong số chúng có vẻ đặc biệt bất thiện.

Sau nhiều lần sử dụng Hệ Thống Sửa Lỗi Mạnh Nhất, bộ não của hắn đã trải qua một số thay đổi, nó trở nên "hệ thống hóa" hơn. Hay có thể nói rằng bộ não và hệ thống của hắn được liên kết chặt chẽ hơn.

Khi hắn cảm thấy môi trường bất thường do dị năng gây ra, hệ thống của hắn sẽ cảnh báo ngay cả khi nó có thể không xác định được vị trí của điểm bất thường đó.

Và bây giờ, ngay cả khi không dùng dị năng, chỉ cần hắn bắt gặp những ánh mắt cảnh giác hoặc bất thiện, hắn sẽ nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Nhìn xung quanh, ngoài bảo vệ ở cửa, bà dì bán vé và một ông chú đang dọn lá rụng, trong tầm mắt của hắn chỉ có năm sáu du khách.

Những du khách hẳn là sẽ không có bất kỳ quan tâm gì đến hắn. Các du khách nữ thì nhiều nhất chỉ có thể ngưỡng mộ hắn nhưng cũng không đến nỗi cảnh giác.

Chẳng lẽ trong số những du khách này thực sự có nhân viên an ninh mặc thường phục trà trộn vào sao?

Lẽ nào đây thật sự là một cơ quan có mức độ bảo mật rất cao?

Mạnh Phi tiếp tục bước vào trong như không có chuyện gì xảy ra và hắn cảm thấy một người đàn ông mặc áo khoác da màu xám đang đi theo mình.

Điều này thậm chí còn khiến hắn ngạc nhiên. Chẳng lẽ lời mời gia nhập Hiệp hội nghiên cứu này thực sự là một cái bẫy do X giăng ra?

Hắn ngay lập tức bác bỏ ý kiến đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận