Y Vương Cái Thế
Chương 2. Làm loạn, xin mời chết
Chương 2
Người dịch: PrimeK tohabong
Vốn là tới hủy bỏ hôn ước, bất quá, hiện tại tôi thay đổi chủ ý. Chúc Trì Linh, em là của tôi! Tô Kiệt đột nhiên nở nụ cười, nghiêm túc nói.
" Em là của tôi " mấy chữ này tràn đầy tự tin
Từ hôn-không thể từ hôn! Nếu như sống lại một đời, tiếc nuối kiếp trước vẫn không thể bù đắp, vậy sống lại này có ý nghĩa gì?
Nói xong, hắn xoay người rời đi, không có chút do dự, hoàn toàn không nghĩ cùng đối phương tán gẫu vài câu linh tinh, còn nhiều thời gian, cũng chẳng cần vội vàng?
Chúc Trì Linh sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Kiệt rời đi, thật lâu sau, thì thào tự nói: "Ánh mắt hắn nhìn mình……..Ánh mắt tựa hồ có chút cưng chiều?
Mình nhìn lầm rồi sao? Chúc Trì Linh khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, có chút bất ngờ và xấu hổ, trong lúc nhất thời, trái tim vốn tĩnh lặng giống như bị một viên đá ném vào tạo nên một tia gợn sóng.
…………….
…………….
Sau khi Tô Kiệt rời khỏi biệt thự Chúc gia, đón xe đến bệnh viện gần ngõ Bì Ảnh khu Nam Loan.
Về phần tìm Phùng Triết báo thù, hắn mặc dù sát tâm đại thịnh, không thể chờ đợi được, hận không thể đi ngay lập tức.
Nhưng, hết thảy đều phải xác định an toàn của mẹ trước rồi nói sau, cái nào nặng cái nào nhẹ, hắn biết rõ.
Nửa tiếng nữa.
Bệnh viện Nhân dân số 3 khu Nam Loan.
"Y tá, đại khái nửa giờ trước, mẹ tôi được người ta đưa tới cấp cứu, tên mẹ tôi là Hạ Xuân Hương, có thể giúp tôi tra một chút không?"
Rất nhanh, liền tra được là phòng cấp cứu nào.
Hắn vội vàng đi qua.
Trước cửa phòng cấp cứu, một người phụ nữ trung niên đang chờ.
Cô chính là Hồ Kiếm Cầm, bề ngoài thoạt nhìn giống là một phụ nữ tuổi trung niên bình thường, nhưng trên thực tế, cô là võ đạo cường giả tông sư cảnh tầng 7-8.
"Cậu là người thanh niên gọi điện cho tôi?" - Hồ Kiếm Cầm cảm giác được có người tới gần, ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt đã có nếp nhăn, hơi già nua của cô tràn đầy vẻ kích động, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Kiệt, khí tức võ đạo mạnh mẽ cũng không tự chủ được lộ ra.
Tô Kiệt đến gần: "Mẹ tôi thế nào rồi?
Thương thế rất nặng, cũng may đưa tới bệnh viện kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại đang làm phẫu thuật khẩn cấp. "Hồ Kiếm Cầm biết mình có chút thất thố, lại nhanh chóng thu liễm hơi thở.
13 năm trước, chồng và con gái cô chết trong tay Lưu Bắc Hải. "Tô Kiệt nói.
Không thể nào!
Hồ Kiếm mở to hai mắt.
Lưu Bắc Hải? Đây không phải là đệ tử chồng mình yêu thương nhất sao? Làm sao có thể......
13 năm trước, sau khi chồng và con gái qua đời, Lưu Bắc Hải biểu hiện vô cùng đau buồn, còn hỗ trợ xử lý hậu sự, rất có tình có nghĩa
Huống chi, 13 năm qua, cứ một thời gian, hắn còn đến Vân Châu thăm hỏi sư nương là mình, từ đầu đến cuối, vẫn quy củ củ.
Lưu Bắc Hải hôm nay lại muốn tới Vân Châu thăm tôi, tôi muốn đi chứng thực một chút. "Hồ Kiếm Cầm nghiêm túc nói, nói xong liền đi.
Sau khi Hồ Kiếm Cầm rời đi, Tô Kiệt lẳng lặng chờ đợi, hai giờ này hắn giống như cọc gỗ đứng ở phía trước phòng cấp cứu, thoạt nhìn không nhúc nhích, trên thực tế, lại đang tu luyện.
Kiếp trước, hắn võ đạo cảnh giới đạt tới đại tông sư tầng bảy, trọng sinh trở về, võ đạo thực lực hiển nhiên không thể mang về, nhưng tu luyện kinh nghiệm có thể mang về.
Ngắn ngủn hai giờ, hắn liền trực tiếp nhập môn Bất Diệt Huyền Hoàng Quyết.
Hai giờ sau, hắn phun ra một ngụm khí, nắm chặt tay, trong cơ thể nguyên khí lưu chuyển một Tiểu Chu Thiên, hội nhập đan điền.
Hắn đã là Võ Giả Cảnh tầng một, hơn nữa bởi vì có nhiều kinh nghiệm Võ Đạo, cộng thêm 《 Bất Diệt Huyền Hoàng Quyết 》 khủng bố cùng đặc thù, hắn giờ phút này thực tế sức chiến đấu không chừng có thể so được với Tu Giả Võ Đạo Võ Giả Cảnh tầng 3, tầng 4.
Reng reng reng......
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Tô Kiệt cầm di động lên, nhìn thoáng qua cuộc gọi, trên màn hình hiển thị cái tên "Mạc Hoa".
Trong lúc nhất thời hắn có chút hoảng hốt.
Là châu chấu!!!
Châu chấu là biệt hiệu của Mạc Hoa, bởi vì đọc lên âm có chút tương tự.
Mình và châu chấu là bạn cùng phòng ở đại học, ở giường trên giường dưới, hai người cùng học tại một trường trung học cơ sở, trung học phổ thông, lại thi vào cùng một trường đại học, vả lại được phân vào cùng một ký túc xá.
Hai người không phải thân như anh em mà còn hơn thế nữa.
Năm lớp 10, có một lần, mình bị mấy tên côn đồ ngoài trường chặn ở cửa trường học bắt nạt, trong lúc chống cự bị đánh gần chết, là châu chấu liều lĩnh xông tới cứu mình.
Cũng chính là lần đó, châu chấu có một vết sẹo khá rõ từ cánh mũi đến gò má.
Châu chấu vốn cũng đẹp trai nhưng bởi vì vết sẹo kia nói là bị hủy dung cũng không sai.
Vào cấp 3, châu chấu không ít lần bị chế giễu là "thằng mọi".
Mà châu chấu, chưa bao giờ trách mình, hai người vẫn là huynh đệ, giúp đỡ lẫn nhau.
Ngày hôm nay của kiếp trước, chính mình nhận được điện thoại của châu chấu mời mình ngày mai đi dự sinh nhật hắn tiện thể hắn giới thiệu bạn gái
Ngày hôm nay của kiếp trước, mẹ ở phòng cấp cứu, sống chết chưa biết!!! Hiển nhiên, Tô Kiệt không có cách nào đến được, liền cự tuyệt......
Châu chấu thì cùng bạn gái hai người một mình tổ chức sinh nhật, cũng không ngờ, vừa vặn đụng phải cha mẹ bạn gái hắn.
Bị ăn đòn tại chỗ!
Nếu như chỉ là bị đánh cũng không sao, dù sao cũng rất bình thường.
Nhưng cha mẹ bạn gái hắn cực kỳ quá đáng, khiến châu chấu nhục nhã khó có thể tưởng tượng, bao gồm chê bai châu chấu nghèo! Chê bai vết sẹo trên mặt châu chấu!!! Chờ đã......
Thậm chí, cha mẹ bạn gái hắn rồ dại đến mức tìm người giáo huấn châu chấu, mà giáo huấn này cực độ tàn nhẫn, sau khi giáo huấn này, vết sẹo từ cánh mũi đến gò má sâu gấp đôi, dài gấp đôi, cơ hồ xuyên qua nửa khuôn mặt.
Châu chấu ở trong bệnh viện hơn một tháng, sau khi xuất viện trở lại trường học, hắn để tóc mái thật dài, che khuất nửa khuôn mặt thoạt nhìn rất khủng bố, cả người cũng trở nên trầm mặc, cực đoan.
Sau đó, châu chấu vì vấn đề tinh thần mà không học xong đại học, liền nghỉ học.
Về sau, Châu chấu bị đưa vào bệnh viện tâm thần, mà cha mẹ cậu bởi vì chịu không nổi đả kích này, kết cục cũng rất thê thảm.
Kiếp trước, sau khi Tô Kiệt đi lên con đường võ đạo, y đạo, nhiều lần đi tới Vân Châu bệnh viện tâm thần tìm được châu chấu, muốn giúp hắn, cũng đã quá muộn!!! Cho dù hắn là thần y, cũng không trị được tâm bệnh!
Hít sâu một hơi, Tô Kiệt nhận điện thoại.
"Tô Kiệt, ngày mai là sinh nhật tôi, 7 giờ tối mai, khách sạn Thiên Hồ, cậu nhất định phải tới!"Châu chấu có chút cao hứng nói, nghe ra được, tâm tình anh rất tốt.
Tối mai, tôi đến đúng giờ. "Tô Kiệt ngưng giọng nói, sau đó cúp điện thoại.
Người anh em!
Đời này, sẽ không phát sinh bi kịch kiếp trước nữa! Tôi thề đấy!!!
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, Tô Kiệt thu lại cảm xúc, nhanh chóng đi tới: "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"
Một bác sĩ trung niên đeo kính đi ra, ngưng giọng nói:
Chân mẹ cậu đã bị gãy, vết thương trên trán cũng đã được xử lý.
Nhưng chụp X - quang cho thấy, trong đầu bà ấy có tụ máu, hơn nữa lượng tụ máu khá nhiều.
Máu tụ, trước mắt không dễ xử lý, vô cùng phức tạp, còn cần chuyên gia trong viện hội chẩn xác định phương án.
………………….
Cũng không kém kiếp trước nhiều lắm.
Có thể giúp tôi chuẩn bị một bộ ngân châm Đông y để châm cứu không? "Tô Kiệt suy nghĩ, mở miệng nói.
Bác sĩ trung niên kia có chút kinh ngạc? Chẳng lẽ người thanh niên này cũng là bác sĩ? Còn muốn tự mình trị liệu cho mẹ mình?
Đây không phải là chuyện nhảm nhí sao? Anh vừa định quát lớn, khuyên bảo gì đó, Tô Kiệt nói: "Tôi sẽ không lấy tính mạng của mẹ mình ra đùa.
Bác sĩ trung niên cuối cùng vẫn đáp ứng với sắc mặt khó coi.
Đúng như lời Tô Kiệt nói, hắn là người thân, cho dù hiện tại hắn mang bệnh nhân về nhà không trị liệu, bọn họ những bác sĩ này cũng không có cách nào.
Chỉ có thể đồng ý!
Huống chi, trước mắt bệnh viện cũng đích xác không có phương pháp trị liệu tốt, ngựa chết làm ngựa sống có lẽ có một tia cơ hội.
2 giờ chiều.
Trong phòng điều trị của Bệnh viện Nhân dân số 3 khu Nam Loan.
Dưới sự chứng kiến của vài vị bác sĩ, bao gồm cả tạm thời chuẩn bị phương án khẩn cấp, còn có toàn bộ quá trình theo dõi vì tránh tranh cãi mà đặc biệt mở ra.
Tô Kiệt tự mình động thủ, thi triển "Kỳ Hoàng Thập Tam Châm", hắn cầm kim châm trong tay, động tác hoa bay bướm lượn, vô cùng lưu loát, nhanh nhẹn.
Kim châm đi vào đầu mẹ hắn, nguyên khí thông qua kim châm làm trung gian đã vào trong hộp sọ, hắn có thể rõ ràng nắm bắt được trong hộp sọ mỗi một tia tình huống.
Mấy vị bác sĩ ở một bên biến sắc gắt gao nhìn chằm chằm, dưới những cái nhìn không dám chớp mắt, hắn vê kim, xoay tròn, di chuyển.
Rất nhanh, có máu bầm đỏ sậm...... Thế nhưng theo kim châm từng chút từng chút chảy xuôi xuống.
Mấy vị bác sĩ bên cạnh nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hình ảnh trên màn hình máy tính.
Vừa nhìn, sợ ngây người!!!
Trên màn hình, từng cây kim châm tựa như từng đường ống rất nhỏ đang rút máu tụ, góc độ, vị trí của kim châm đều vừa vặn.
Có thể nói là thần tích!
Nửa giờ sau, khi vết bầm cuối cùng bị dẫn ra, Tô Kiệt thu châm, thở phào nhẹ nhõm.
Sau này, mẹ tôi còn phải ở trong bệnh viện điều dưỡng một thời gian.
Mấy bác sĩ đã sớm chấn động thành kẻ ngốc.
Rất nhanh, mẹ hắn được chuyển vào phòng bệnh cao cấp, viện trưởng tự mình an bài, vô cùng khách khí.
Ban đêm, Tô Kiệt ngồi ở bên giường bệnh, nhìn mái tóc đã bạc trắng của mẹ, khuôn mặt già nua, hắn không khóc, nhưng trong lòng lại chua xót.
Mẹ hắn tên là Hạ Xuân Hương, thời gian trước là tiểu thư nhà đại gia, gả cho bố hắn, chả được mấy ngày tốt lành. Khi hắn được mấy tuổi, Tô gia liền bắt đầu tụt dốc, đến thời điểm hắn hơn 10 tuổi, bố hắn qua đời không rõ nguyên nhân.
Vì mình, mẹ hắn ở vậy không tái giá, ở lại Tô gia, nhưng gặp ông bác
Tô Thiên Mộc cùng con ông ta là Tô Lâm cầm đầu gây khó dễ cũng như hành hạ.
Hắn thậm chí tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình vì muốn gom đủ học phí của hắn mà kéo lê thân thể bệnh tật, quỳ gối trước mặt Tô Thiên Mộc dập đầu!
Mà Tô Thiên Mộc chẳng những không có cho một đồng, ngược lại đá mẹ hắn ngã lăn xuống đất!
Cảnh tượng kia, hắn ghi nhớ kiếp trước kiếp này!!!
Phải biết rằng, hắn và mẹ hắn là một trong những người kế thừa hợp pháp trong Tô gia, có được quyền thừa kế một nửa gia sản nhưng biệt thự cũng như sản nghiệp của Tô gia tất cả đều bị cha con Tô Thiên Mộc chiếm lấy, không nhè ra một cọng lông.
Kiếp trước, nhìn thấy mẹ hắn quỳ gối trước mặt Tô Thiên Mộc cầu xin nhưng lại bị Tô Thiên Mộc đá ngã xuống đất, lúc ấy, máu tươi của hắn đều muốn thiêu đốt, định điên cuồng xông lên động thủ!!!
Nhưng ngược lại bị con trai Tô Thiên Mộc là Tô Lâm đánh cho một trận!
Kiếp trước, hắn thật sự là một phế vật.
Tô Kiệt siết chặt nắm tay.
Từ đó về sau, mẹ hắn vì nuôi dưỡng hắn học hành, thường xuyên làm hai ba công việc một lúc, gồm nhặt phế phẩm, mẹ hắn vốn là thân thể không tốt lắm, mà thường xuyên làm việc vất vả, già nhanh đến mức mắt thường còn thấy được.
Kiếp trước, bao nhiêu lần, hắn khẩn cầu mẹ hắn cùng hắn rời xa Tô gia, dù cho không tranh giành sản, nhưng mẹ hắn lại vô cùng kiên định nói:
"Tô gia tuy rằng cô độc, nhưng rốt cuộc lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cả nhà bác cả làm khó dễ, ức hiếp chúng ta, là muốn bức bách hai mẹ con chúng ta buông tha một nửa gia sản thuộc về chúng ta."
Con ơi!!! Mẹ cả đời này có thể ăn dưa muối, ngủ gầm cầu, sau khi chết ngay cả quan tài cũng không cần mua, tìm một chỗ rải tro cốt là được, không tốn bao nhiêu tiền!"
Sau này con muốn mua nhà, muốn cưới vợ sinh con, cần rất nhiều tiền!
"Mẹ thân thể yếu đuối, cho dù cố gắng cũng không tích góp bao nhiêu. Phần gia sản của Tô gia vốn nên thuộc về con, dù là mẹ liều chết, cũng sẽ không buông tha!"
"Mẹ biết con ở lại Tô gia nín nhịn, con phải cố gắng học tập, sau này con lên đại học sẽ được giải thoát, là có thể không cần trở về Tô gia!"
…………..
Kiếp trước, những lời này của mẹ hắn, tựa như dấu ấn khắc ở trong lòng, hiện tại hồi tưởng, dĩ nhiên là trào nước mắt, tình thương của mẹ là luôn phấn đấu quên mình.
"Mẹ, con thề, đời này sẽ mang đến cho mẹ những ngày tháng yên lành. Hai cha con Tô Thiên Mộc cùng Tô Lâm, chờ đấy, ta là người có thù tất báo, có ơn tất đền!"
Mấy giờ sau đó, anh không rời khỏi bệnh viện, vẫn luôn ở bệnh viện.
Ngày hôm sau.
Mẹ hắn cuối cùng cũng tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Mẹ... "Tô Kiệt nắm tay mẹ, nhẹ giọng nói.
Kiệt à, có phải con đắc tội với người nào không? Bọn họ không tìm con gây phiền phức chứ? Con không sao chứ? "Hạ Xuân Hương có chút suy yếu, nhưng trong lời nói lại càng quan tâm đến con trai mình hơn.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con vẫn khỏe. "Tô Kiệt an ủi.
Trong đêm mẹ hắn hôn mê, hắn nhiều lần dùng nguyên khí điều trị thân thể cho bà.
Đồng thời, tối hôm qua, hắn tiếp tục tu luyện《 Bất Diệt Huyền Hoàng Quyết , cảnh giới võ đạo trực tiếp đạt tới Võ Giả Cảnh tầng sáu.
Thật sự kinh khủng, rốt cuộc là người trùng sinh.
“Tô Kiệt, nơi này là bệnh viện sao? Mau đi làm thủ tục xuất viện, nằm viện quá đắt, một chút vết thương nhỏ, về nhà tự an dưỡng cũng giống như vậy. "Hạ Xuân Hương cố gắng muốn ngồi dậy.
Mẹ, mẹ không cần lo lắng tiền viện phí, con xin mẹ! " Con tim Tô Kiệt đau nhói.
Cuộc sống nghèo khổ đã khiến mẹ hắn đến mức này, vết thương này là vết thương nhỏ sao??? Thiếu chút nữa bị đánh chết tại chỗ!
Hạ Xuân Hương còn muốn nói gì đó, lại bị Tô Kiệt cắt ngang: "Mẹ, nghe con.
“Vậy... vậy được rồi. "Hạ Xuân Hương run rẩy đáp lời, trầm mặc một lát, cô cẩn thận từng li từng tí móc từ trong túi quần ra một cái túi vải:" Kiệt à, tiền này con cầm đi, đừng tùy tiện mượn tiền của bạn học và bạn cùng phòng, không tốt. Hiện tại quan trọng nhất của con là học cho tốt, hôm nay mẹ nghe lời con, ở lại bệnh viện, nhưng ngày mai phải xuất viện.
Tô Kiệt nhận lấy cái túi vải màu xanh đen kia, trong túi là một xấp tiền nhỏ, đều là 1 đồng, 5 đồng, 10 đồng, tờ lớn nhất mệnh giá là 20, tổng cộng cộng lại hơn 300 đồng.
Hốc mắt của hắn càng đỏ: "Tiền viện phí mẹ không cần lo lắng, bởi vì có một chút nguyên do đặc biệt mà không cần phải nộp tiền."
Giám đốc bệnh viện đã nói rồi.
"Kiệt à, mẹ đã nói với con rất nhiều lần, con trai phải dũng cảm, không được tùy tiện khóc!"Hạ Xuân Hương cầm lấy tay Tô Kiệt, tay của bà có chút thô ráp: "Mẹ chỉ bị thương một chút, cũng không phải đã chết, khóc cái gì?!"
Tô Kiệt có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng lại nghẹn trong cổ họng.
Lúc này, "kẹt kẹt......" Cửa phòng bệnh vang lên, là Hồ Kiếm Cầm, cô cầm một giỏ trái cây đi vào.
Chào chị, tôi là bạn bè của Tô Kiệt. "Hồ Kiếm Cầm tự giới thiệu.
Hạ Xuân Hương có chút kinh ngạc, bởi vì, mấy năm nay, con trai của mình mẫn cảm, tự ti, cơ hồ chưa bao giờ có bạn bè.
Kế tiếp, bà cùng Hồ Kiếm Cầm hàn huyên một lát, thẳng đến một hai giờ sau, thì nằm ngủ.
Cám ơn. "Tô Kiệt nhìn thoáng qua Hồ Kiếm Cầm.
Hung thủ đúng là Lưu Bắc Hải. "Giọng Hồ Kiếm Cầm hơi khàn:" Lưu Bắc Hải chết không thoải mái, tôi báo thù rồi.
Đột nhiên, Hồ Kiếm Cầm lập tức quỳ trên mặt đất: "Tô công tử, từ hôm nay trở đi, cái mạng này của Hồ Kiếm Cầm tôi chính là của cậu!!"
Được, đứng lên đi.
Hắn hiểu được tâm tình của Hồ Kiếm Cầm, đối với Hồ Kiếm Cầm mà nói, mục đích sống cùng tín niệm chính là báo thù, hiện tại, cô đã hoàn thành.
Chúng ta ra ngoài một lát. "Tô Kiệt đứng dậy, đi ra ngoài bệnh viện:" Tạm thời chị đi theo bên cạnh tôi trước, chị ẩn nấp một chút.
Vừa sống lại trở về, có một vị tông sư cảnh tầng bảy tầng tám đi theo bên mình, đích xác rất hữu dụng.
Ra khỏi bệnh viện, Tô Kiệt đón xe, đi tới biệt thự Phùng gia.
Ừm.
Có thù tất báo, có thể báo thù sớm, liền báo sớm, hắn không có thói quen chờ đợi!
Sát tâm sôi trào!!!
Cùng lúc đó.
Biệt thự Phùng gia.
Trong đại sảnh, đang diễn ra một bữa tiệc trưa.
Phùng Triết là cháu ruột của Phùng gia chủ, đang đi theo bên cạnh ông nội Phùng Tương Sơn.
Sự chú ý của hai ông cháu giờ phút này đều ở trên người cô gái trẻ tuổi cách đó không xa.
Người con gái trẻ tuổi khí thế rất mạnh, dung mạo xinh đẹp, mặc bộ váy dài màu đỏ, tóc dài xõa vai hơi gợn sóng, ngũ quan tinh xảo nhưng lại có chút sắc sảo, phối hợp lại thì vừa vặn vừa xinh đẹp vừa trí thức, cũng rất quý tộc.
Cô đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu, ly rượu đỏ trong tay thỉnh thoảng lắc lắc.
Xung quanh nàng không chỉ có hai ông cháu Phùng gia, còn có nhiều vj khách thuộc dòng chính các đại gia tộc tại Vân Châu được Phùng gia mời tới tham gia bữa tiệc trưa.
"Bức họa này, năm đó giá bán đấu giá là?" Cô giá trẻ hơi quay đầu, nhìn về phía Phùng Tương Sơn.
Phùng Tương Sơn vội vàng nói: "Giá cả không quan trọng, bức tranh này tặng cho Vu tiểu thư, là vinh hạnh của Phùng mỗ.
Vu tiểu thư tên là Vu Lâm Lâm, là con gái dòng chính của Vu gia thành phố Tiên Nguyên.
Thành phố Tiên Nguyên là thành phố hạng A của Hạ Quốc, mà Vu gia là gia tộc bá chủ của thành phố Tiên Nguyên, việc làm ăn của Vu gia rất lớn, sản nghiệp trải khắp toàn quốc, bộ phận làm ăn của Phùng gia trông cậy vào Vu gia.
“Trung bá, lát nữa mang bức tranh này về. "Vu Lâm Lâm không từ chối quà tặng của Phùng Tương Sơn.
Người được gọi là Trung bá bên cạnh nàng là một người có lông mày rất dài thoạt nhìn giống như là người rất hiền lành, vẫn luôn đi theo bên nàng, là người hầu cũng là vệ sỹ.
"Vu cô nương, nghe nói cô thích đánh golf, tôi cũng biết chút đánh golf, vừa vặn, phía sau núi có một sân golf cũng không tệ lắm, Vu tiểu thư..." Phùng Triết cũng mở miệng.
Phùng Triết biểu hiện nho nhã lễ độ, cùng với dáng người cao lớn, gương mặt điển trai, cũng được coi có chút hấp dẫn
Nhưng Vu Lâm Lâm rõ ràng không có hứng thú với Phùng Triết, lắc đầu: "Để sau đi.
Đúng lúc đó.
Thịch thịch...... "Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lập tức phá vỡ không khí vốn nhàn nhã, hài hòa, tràn ngập âm nhạc cổ điển.
Theo bản năng, những người có uy tín trong đại sảnh biệt thự đều nhìn về phía người tới.
Người tới là quản gia Phùng Tam Hỉ của Phùng gia.
Sắc mặt Phùng Tương Sơn có chút khó coi: "Chuyện gì?
Gia chủ, bên ngoài có một người trẻ tuổi tới.
Sau đó thì sao?
Bảo vệ ngăn lại hỏi hắn là ai? Đến biệt thự Phùng gia làm gì? Kết quả, hắn trực tiếp động thủ, hơn mười bảo vệ đều bị hắn dễ dàng đánh ngã. Hiện tại, người này đang đi về phía đại sảnh biệt thự, không ngăn được. "Trên mặt Phùng Tam Hỉ đã hiện đầy sốt ruột.
Phùng Tương Sơn kinh ngạc, bảo vệ của Phùng gia không kém chút nào, mỗi người đều có thể một chọi mười, lại bị một người trẻ tuổi nhẹ nhàng đánh?
Trong đại sảnh những người khác cũng đều nghe thấy, cũng đều tò mò, kinh ngạc.
Rất nhanh.
Trước cửa đại sảnh, đã xuất hiện một bóng người.
Đúng là Tô Kiệt.
Bản thân Tô Kiệt cũng có chút ngoài ý muốn, trong đại sảnh biệt thự này có rất nhiều người, bất quá, nhiều người ít người không liên quan đến hắn, hắn đã nhìn thấy mục tiêu.
Là hắn?! "Phùng Triết tự nhiên cũng nhìn thấy Tô Kiệt, khóe mắt hơi co giật, trong ánh mắt hoàn toàn là vẻ phẫn nộ và khiếp sợ.
Hắn còn chưa tìm tên khốn này gây phiền toái, tên khốn này tự mình dẫn xác tới cửa???
“Chàng trai, không biết có việc gì? "Phùng Tương Sơn mở miệng:" Tôi là Phùng Tương Sơn, gia chủ của Phùng gia.
“Làm phiền rồi. "Tô Kiệt thản nhiên nói:" Tôi tới là muốn giết một người, giết xong tôi sẽ lập tức rời đi, không quấy rầy nữa.