Y Vương Cái Thế

Chương 585. Gõ trống 🥁 La Hải thương mãng

Chương 585. Gõ trống 🥁 La Hải thương mãng
Chương 585
Người dịch PrimeK tohabong
Từ Hoặc sao? Tô Kiệt từ xa nhìn về phía người thanh niên đã cầm lấy một cây dùi trống trên đài.
Từ Hoặc là con trai thứ ba của Từ gia, Từ gia là thế lực phụ thuộc nhất đẳng của Phiêu Miểu tông, danh tiếng ở Phiêu Miểu Vực không nhỏ, hai anh trai của Từ Hoặc đều đã là chân truyền của Phiêu Miểu tông, hơn nữa còn đứng trong bảng nhân kiệt Phiêu Miểu.” Phạm Khinh Linh giới thiệu một câu, bất quá, trong lời nói tựa hồ có một chút địch ý, do dự một chút, lại nói:” Hai ca ca của Từ Hoặc đều bị Trần Giao lôi kéo, là chó săn của Trần Giao.
Trần Giao? Một trong ba thiếu tông chủ dự bị?” Tô Kiệt cười hỏi.
Đúng, Phiêu Miểu tông ba thiếu tông chủ, tôi là một trong số đó. Ngoài Trần Giao còn có Đỗ Vân Lam, chúng ta đều là đối đầu một sống một còn.
Lúc này Kim Y có chút kinh ngạc nói: Tam tử Từ gia Từ Hoặc rất được nha! Lại lựa chọn dùi trống thất phẩm.
Dùi trống thất phẩm?” Tô Kiệt có chút nghe không hiểu.
“ Gõ trống cần dùi trống, anh xem, bên cạnh cái trống lớn kia, không phải là một cái bàn sao?
Tô Kiệt nhìn kỹ, đích xác nhìn thấy 9 cây dùi trống, 9 cây dùi trống kia thoạt nhìn lớn nhỏ đều giống nhau, bất quá, nhìn kỹ, ánh sáng phát ra trên mỗi cây dùi trống có chút khác biệt.
Chín cây dùi trống, chia làm chín cấp độ, tốt nhất là dùi trống nhất phẩm, kém cỏi nhất là dùi trống cửu phẩm. Phạm Khinh Linh tiếp tục nói:” Ai đi lên đều muốn lấy dùi trống tốt nhất đi gõ trống, dù sao, dùi trống càng tốt sau khi gõ trống lớn tiếng trống càng mạnh. Nhưng hiện thực chính là, dùi trống càng tốt muốn cầm lên càng khó, 9 cây dùi trống kia dùng chất liệu không giống nhau, trọng lượng không giống nhau, dù là vứt bỏ vấn đề trọng lượng, còn có vấn đề phù hợp với hồn khí. Cho nên, chọn lựa 9 cây dùi trống kia, nhất định phải lựa chọn thích hợp nhất, mà không phải tốt nhất. Lúc ấy, khi tôi gõ trống, lựa chọn là dùi trống bát phẩm. Từ Hoặc lựa chọn dùi trống thất phẩm, có chút mơ mộng xa vời, đại khái là gõ không vang, nếu như hắn lựa chọn dùi trống cửu phẩm, nếu như vận khí tốt một chút, còn có một tia cơ hội gõ vang trống lớn, cho dù tiếng trống không được tốt lắm, nhưng cũng thuộc về gõ vang, nhưng hắn lựa chọn dùi trống thất phẩm, đó là một tia cơ hội gõ vang cũng không có.
……………..
Chắc chắn rồi.
Nàng vừa dứt lời, Từ Hoặc trên đài đã vung dùi trống.
Cái dùi trống kia rơi vào trên trống lớn.
Kết quả, một chút âm thanh cũng không có.
Không chỉ như thế, cả người Từ Hoặc tựa hồ còn bị lực phản chấn đến từ trống lớn, làm cho sắc mặt hắn tái nhợt rút lui, khí tức cũng bất ổn, hiển nhiên, là bị thương, bị lực phản chấn của trống lớn đánh sâu vào bị thương.
Trong lúc nhất thời, toàn trường xôn xao:” Ngay cả Từ Hoặc cũng không được sao? Không hổ là La Hải Thương Mãng!
Thật muốn thử a!” Thanh Y nhỏ giọng nói:” Đáng tiếc, ta đến bây giờ ngay cả hồn đồ cũng không phải.
Sau này sẽ có cơ hội.” Tô Kiệt nói.
Ngay lúc này.
A, đây không phải là Phạm sư muội sao?” Một đạo thanh âm trong trẻo mang theo nghiền ngẫm vang lên, chủ nhân thanh âm là một người con gái một thân váy đỏ, người con gái ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng người lung linh, đôi mắt sáng ngời mà nghiền ngẫm, nàng hơi ngẩng đầu, trong hưng phấn mang theo ba phần đắc ý.
Vân Lam? Tỷ cũng ở đây?” Phạm Khinh Linh nhíu mày, nhìn về phía đối phương, đối phương chính là Đỗ Vân Lam, một trong ba đại thiếu tông chủ dự bị của Phiêu Miểu tông, cũng là một trong những đối thủ không đội trời chung của mình.
Tô Kiệt cũng nhìn về phía Đỗ Vân Lam, có chút tò mò.
Hơn 100 nghìn tuổi, vẫn còn rất trẻ, Hồn Vương Tầng 8, so với Phạm Khinh Linh cảnh giới còn cao hơn một chút.
Về mặt tướng mạo, Đỗ Vân Lam tuyệt đối xem như mỹ nữ, nhưng, so với Phạm Khinh Linh kém hơn một chút, chủ yếu là nàng không có khí chất giơ tay nhấc chân đã khiến người khác ngẩn người như Phạm Khinh Linh, mặt khác, không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm giác sâu trong con ngươi người con gái này có một chút nham hiểm.
La Hải Thành cũng không phải nhà muội, muội có thể tới, vì sao ta không tới được?” Đỗ Vân Lam hừ một tiếng, tiếp theo, cô đánh giá Tô Kiệt từ trên xuống dưới:” Khinh Linh, muội tìm được tên trai bao ở đâu? Tuổi cũng quá nhỏ, trâu già gặm cỏ non, khanh khách......
Câm miệng.” Thanh âm Phạm Khinh Linh lớn hơn ba phần.
Ngay lúc này.
“ Khinh Linh, muội cũng tới xem ta gõ trống sao?” lại một đạo thanh âm vang lên, trong thanh âm tràn ngập kinh hỉ, chủ nhân thanh âm là một người thanh niên áo trắng, từ trong đám người chậm rãi đi tới, có chút cảm giác hạc giữa bầy gà, khí chất rất cao quý, một thân quần áo càng là hoa mỹ tinh xảo, khuôn mặt dài cũng rất anh tuấn, dáng người càng là cao lớn thẳng tắp, hắn mặt tươi cười, trong một đôi mắt tựa hồ chỉ chứa đựng Phạm Khinh Linh. Nhìn chằm chằm Phạm Khinh Linh, từng bước từng bước đi tới.
“ Nghiêm Dập ca ca, còn có người ta nữa? huynh không có nhìn thấy người ta sao?” Đỗ Vân Lam kiều hừ một tiếng, có chút giả vờ tức giận cùng làm nũng, càng là nhanh chóng nghênh đón, một tay khoác lấy cánh tay người thanh niên kia.
Trà xanh? Trong đầu Tô Kiệt lập tức xuất hiện chữ này, luôn cảm thấy Đỗ Vân Lam có chỗ nào là lạ, rõ ràng bộ dạng cũng không tệ lắm, chính là làm cho mình không quá thoải mái, thì ra là thế, vị trà xanh nồng đậm!
Vân Lam...” Người đàn ông xoa đầu Đỗ Vân Lam một cái, sau đó, cười khổ tránh khỏi tay Đỗ Vân Lam đang khoác cánh tay hắn, sau đó, Tiếp theo về phía Phạm Khinh Linh:” Khinh Linh, em lại đây cổ vũ cho anh, anh nhất định có thể đạt được thành tích rất tốt.
Đỗ Vân Lam rõ ràng có chút tức giận, tuy rằng vẻ mặt tươi cười như trước, nhưng sâu trong ánh mắt nham hiểm nham hiểm, ghen tị, lửa giận, lại càng nồng đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận