Y Vương Cái Thế

Chương 71. Đi xuống cho tôi

Chương 71. Đi xuống cho tôi
Chương 71
Người dịch PrimeK tohabong
Đinh đinh đinh đinh...... Có giọng nói giống như radio truyền ra: "Mọi người trật tự, tìm một vị trí ngồi xuống, không cần ồn ào ồn ào nữa.
Trên sân thể dục yên tĩnh lại.
Mà màn hình lớn, luôn quay sát hai nữ sinh, dù là khoảng cách rất xa rất xa, cũng có thể thấy rõ.
Trong khi đó, có đồng hồ đếm ngược trên màn hình lớn.
Đếm ngược một phút.
Đếm ngược kết thúc, chính là bắt đầu quyết đấu.
Hai bên quyết đấu là Vân Tinh Dao và Lữ Ngọc Nghiên, dựa theo quy tắc, không để xảy ra chết người.
Điều kiện cũng khá thoải mái.
Chính là không thể xảy ra mất mạng.
Bị thương, cho dù là trọng thương cũng có thể.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lữ Ngọc Nghiên đều trở nên sắc bén cùng máu tanh, cô muốn chuẩn bị trực tiếp phế bỏ Vân Tinh Dao, phế bỏ xong, lại tìm một cơ hội phế bỏ Tô Kiệt, những người có thể trở thành đối thủ của cô đều phải phế bỏ hết.
Về phần hậu quả?
Hừ, trước không nói, Lữ Ngọc Nghiên có thực lực này, dù là không có, còn không phải có Tư Kình ca ca ở đây sao???
Đúng vậy, Tư Kình ca ca cũng muốn chuyển vào đại học Vân Châu, có Tư Kình ca ca ở đây thì Lữ Ngọc Nghiên mình dù kiêu ngạo, ương ngạnh thế nào, cũng không sao cả, ai dám động Lữ Ngọc Nghiên mình một cọng lông???!
Đếm ngược, còn lại 40 giây.
Tô Kiệt đột nhiên đứng dậy, đi về phía võ đài.
Hắn vừa đứng dậy, nhất thời, hấp dẫn rất nhiều rất nhiều người chủ ý, dù sao, vốn, Tô Kiệt chính là tiêu điểm.
Tô Kiệt, cậu làm gì vậy? "Châu chấu lớn tiếng hô.
Mà các loại ống kính máy quay cũng bắt đầu lia theo Tô Kiệt, trong lúc nhất thời, trên màn hình thật lớn, liền thấy Tô Kiệt mặt không thần sắc đi đến võ đài.
Khi đồng hồ đếm ngược chỉ còn 10 giây...
Dưới ánh mắt kích động, chờ mong, khó hiểu, hưng phấn của toàn trường, Tô Kiệt đi lên võ đài.
Lữ Ngọc Nghiên gắt gao nhìn chằm chằm Tô Kiệt, ánh mắt hưng phấn, nếu đối phương là Tô Kiệt, vừa vặn, phế bỏ cả Tô Kiệt và Vân Tinh Dao, tiết kiệm được thời gian.
Nhưng mà, Tô Kiệt căn bản không có phản ứng với Lữ Ngọc Nghiên, càng không có liếc nhìn cô một cái.
Tô Kiệt nhìn về phía Vân Tinh Dao, đi về phía Vân Tinh Dao.
Tô Kiệt, sao anh lại tới đây? "Vân Tinh Dao tò mò hỏi.
Đi theo tôi xuống. "Tô Kiệt mở miệng nói, trong giọng nói là không thể nghi ngờ.
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao!!!
Đây là ở đâu chứ?
Vân Tinh Dao cũng sửng sốt, vội vàng lắc đầu: " Không, tôi đang quyết đấu, hiện tại đi xuống chính là nhận thua, tôi mạnh hơn cô ta nhiều, dựa vào cái gì mà bảo tôi thua cô ta?"
Cô thực sự không muốn.
Cậu xuống cho tôi! "Tô Kiệt có chút bất đắc dĩ, có chút bực bội, con bé này, sao lại không nghe lời như vậy chứ? Ngươi không đi xuống, đại khái trong vòng ba chiêu liền bị phế bỏ võ công!
Vân Tinh Dao lắc đầu, rất kiên quyết, nếu đi xuống, chẳng phải là chưa đánh đã sợ, sẽ bị chê cười đấy, huống chi, cô nhìn Lữ Ngọc Nghiên đặc biệt đặc biệt khó chịu.
Tô Kiệt hết chỗ nói rồi, tiến lên một bước, trực tiếp bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Tinh Dao: "Theo tôi xuống dưới, trận quyết đấu này, tôi không cho phép!"
Đúng vậy, không cho phép!!!
Về phần cái gì gọi là quy củ quyết đấu, không thể để người thứ ba xen vào, ha ha......
Hắn, chính là phá vỡ quy củ này, làm sao vậy? Chính là bảo vệ người của mình, làm sao vậy? Lão tử có thực lực này, chính là bao che khuyết điểm!
Cô gái Vân Tinh Dao này, tuy rằng kiêu ngạo một chút, nhưng khi đối mặt với Triệu Càn cũng muốn cứu mình, dù rằng ngốch nghếch nhưng vẫn đáng yêu, cũng không thể nhìn thấy cô bé bị phế bỏ võ công.
Cậu...... "Vân Tinh Dao sửng sốt, trong đôi mắt đẹp tất cả đều là vẻ xấu hổ, gắt một câu:" Cậu là gì của tôi? Mà không cho phép tôi......
Nhưng cô nói gì cũng vô dụng.
Khí lực của cô không lớn bằng Tô Kiệt.
Bị Tô Kiệt kéo, sắp kéo xuống võ đài rồi.
Toàn trường hoàn toàn xôn xao.
Tuyệt vời.
Quá nhiều sinh viên chụp ảnh
Châu chấu cũng đang chụp ảnh: "Tô Kiệt quá bá đạo, hắc hắc......
Tô Kiệt, cậu….cậu….tức chết mất! "Đôi mắt đẹp của Vân Tinh Dao có chút nước mắt, hận không thể cắn tên đại hỗn xược này một ngụm, tên đại hỗn xược này quá khi dễ người!!!
Dựa vào cái gì phải bị hắn quản?
Đúng vào khoảnh khắc này.
Lữ Ngọc Nghiên lớn tiếng quát: "Đây là quyết đấu, cũng không phải trò đùa, như vậy không tốt a?!
Đừng nói nhảm. "Tô Kiệt quay đầu, nhìn Lữ Ngọc Nghiên một cái, có chút không kiên nhẫn.
"Ngươi......" Lữ Ngọc Nghiên nổi giận, ánh mắt kia của Tô Kiệt, tựa hồ là không vừa mắt nàng, chết tiệt, lúc nào Lữ Ngọc Nghiên cô bị người khác nhìn coi thường? Huống chi, trong mắt cô, Tô Kiệt cũng chỉ là một tên rác rưởi có chút thực lực mà thôi, có tư cách gì mà dám nhìn mình coi thường?!
Đồ phế vật, ngươi...... "Lữ Ngọc Nghiên chửi ầm lên, ánh mắt sắc bén, mơ hồ có động thủ thúc đẩy.
Đó là khoảnh khắc này.
Hô hô......
Tô Kiệt đột nhiên buông bàn tay nhỏ bé của Vân Tinh Dao ra!!!
Thân hình chấn động.
Cực nhanh......
Vô Ảnh cực nhanh.
Chỉ mất 1/10 hơi thở liền lập tức đứng trước người Lữ Ngọc Nghiên.
Mặt đối mặt với Lã Ngọc Nghiên.
"Câm miệng lại, nếu không, tôi không ngại dạy dỗ cô đâu, là Thăng Khí đan làm cô tăng thêm mấy tiểu cảnh giới khiến cho cô một ít tự tin sao?Hay là Tư Kình cho cô dũng khí?!!"
Mà Lữ Ngọc Nghiên trực tiếp ngã sấp xuống đất.
Sợ hãi.
Cũng là bị hơi thở của Tô Kiệt làm cho kinh sợ.
Trong nháy mắt, cô thậm chí cảm giác được tử vong cũng sắp tới.
Đối phương rất mạnh!!!
Mạnh vượt quá tưởng tượng!
Mạnh đến nghẹt thở!
Lữ Ngọc Nghiên ngã sấp xuống đất, cả người run rẩy, mặt không còn chút máu.
Mà Tô Kiệt, lại trở về bên cạnh Vân Tinh Dao, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Đi xuống.
Lần này, Vân Tinh Dao giống như cũng bị dọa, ngoan ngoãn nghe lời, bị Tô Kiệt cầm lấy bàn tay nhỏ bé, đi xuống võ đài.
Mắt thấy, Tô Kiệt và Vân Tinh Dao sắp tới dưới võ đài.
Nhưng đúng lúc này.
Một giọng nói truyền đến.
Chính là Tư Kình ta cho Ngọc Nghiên dũng khí, thì phải làm sao?
Giọng nói kia, đầy trời.
Truyền khắp toàn bộ sân thể dục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận