Y Vương Cái Thế

Chương 45. Thực sự có siêu nhân?

Chương 45. Thực sự có siêu nhân?
Chương 45
Người dịch PrimeK tohabong
Lớp 3 khoa Tài chính.
Lưu Vũ Cầm đang đi dạo, đột nhiên thấy được rất nhiều tin tức spam, đều là sinh viên lớp 2 khoa Lịch sử post.
Có người đang sốt ruột đăng bài xin giúp đỡ, ồn ào huyên náo.
Đồng thời, cô cũng nhận được wechat của Mộng Điệp.
Thầy, em có chút việc gấp muốn nói với Tô Kiệt. "Lưu Vũ Cầm đứng lên, đầu tiên là xin lỗi thầy, sau đó, nhanh chóng chạy đến chỗ ngồi gần Tô Kiệt, sốt ruột nói:" Tô Kiệt, Mộng Điệp bảo mình nói cho cậu biết, cần phải rời khỏi trường học ngay bây giờ, lập tức, đi ra ngoài trốn đi.
Có ý gì? "Tô Kiệt có chút không hiểu, hơi nhíu mày.
Lưu Vũ Cầm nhanh chóng nói rõ tình hình.
Tô Kiệt đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng, cũng không vội, nguyên nhân rất đơn giản, nơi này là đại học Vân Châu, thật sự cho rằng đại học Vân Châu rất đơn giản sao???
Cho dù là kiếp trước, chính mình tu luyện tới thời điểm đỉnh cao nhất, cũng không có thực lực dám gây sự ở đại học Vân Châu, bởi vì hiệu trưởng trường này có thực lực vô cùng khủng bố.
Hồi tưởng, kiếp trước Chử Mộng Điệp cũng không bị cái tên chó má Triệu Càn gì đó làm thương tổn, nếu không, kiếp trước chính mình ở trong trường học khẳng định đã nghe nói qua, dù sao Chử Mộng Điệp là hai đại hoa khôi của trường, tin tức gì cũng sẽ toàn trường đều biết.
"Bất quá, kiếp này, vẫn là tự mình xử lý đi!!" Tô Kiệt đáy lòng nghĩ đến, ha ha, Triệu Càn? Ngươi sợ là không có lĩnh hội qua cái gì gọi là tàn nhẫn!
Tô Kiệt, tôi đi cùng cậu! "Châu chấu sắc mặt ngưng trọng, cũng vội vàng đứng dậy.
Vân Tinh Dao cũng đứng lên: "Tô Kiệt, cậu đừng đi!
Tô Kiệt căn bản không để ý đến Vân Tinh Dao, Vân Tinh Dao sốt ruột: "Nếu như đoán không sai, bạn học cấp ba của Chử Mộng Điệp, căn bản không phải người bình thường.
Từ tin tức trong bài post, cô liền phân tích ra, bạn học cấp ba của Chử Mộng Điệp, đại khái là người tu luyện võ đạo.
Tuy rằng, người trong thế giới bình thường, tu giả võ đạo hi hữu, hiếm thấy, cũng không có nghĩa là không có a!
Một quyền nện xuyên qua vách tường xi măng, tuyệt đối là tu giả võ đạo, hơn nữa không phải tu giả võ đạo bình thường, thực lực rất mạnh.
Tô Kiệt đi qua, chính là muốn chết a!
Nhưng mà, Tô Kiệt đầu tiên đã xin phép thày, đi ra khỏi phòng học.
"Tên khốn này, ta là quan tâm đến ngươi, ngươi đang muốn chết hả!!! tức chết bổn tiểu thư!"
Tuy rằng Tô Kiệt là một tên khốn khiến người ta rất chán ghét
Nhưng, nói như thế nào, cũng là ân nhân cứu mạng của mẹ mình, đối với mình có ân tình thật lớn, cũng không thể nhìn hắn đi chịu chết.
Cùng lúc đó.
Tòa giảng đường của khoa triết học, đều như muốn nổ tung.
Thậm chí, rất nhiều học sinh lớp khác, đều trốn học, chạy tới, xem kịch.
Trịnh Hành thì nhìn về phía trong lớp Chử Mộng Điệp, lầm bầm một câu: "Mộng Điệp, trong mấy năm qua Triệu Càn đều nhớ đến cô, cậu ấy ưu tú như vậy, không biết bao nhiêu cô gái muốn làm bạn gái của Triệu Càn nhưng cậu ấy vẫn chỉ nhớ mỗi mình cô, cô cũng không nên phụ lòng cậu ấy!
Trịnh Hành thật sự là có chút khinh thường, hắn cảm thấy, Chử Mộng Điệp mặc dù rất đẹp, nhưng, không có đầu óc, Triệu Càn là nhân vật gì? Đó là tuyệt đại yêu nghiệt Võ Giả Cảnh tầng bảy vừa tròn 20 tuổi!!!
Loại nhân vật cấp bậc này, hừ, phóng tầm mắt toàn bộ Hạ quốc, nếu không tính phía bên núi Côn Lôn, còn có ai có thể so sánh?
Đúng lúc đó.
Tiếng bước chân ồn ào truyền đến, hơn mười bảo vệ trong tay cầm dùi cui điện bước nhanh đến.
Nhìn thấy một màn như vậy, các học sinh khoa Lịch sử thở phào nhẹ nhõm, Chử Mộng Điệp thoáng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng, đôi mắt đẹp vẫn là áy náy cùng lo lắng, áy náy chính là, bởi vì chính mình làm giáo viên các bạn nhỡ giờ nghe giảng, lo lắng chính là, nếu như Triệu Càn đi tìm Tô Kiệt gây phiền toái làm sao bây giờ?!
Cô giáo thì là vội vàng chỉ chỉ Triệu Càn ba người: "Bảo vệ, ba người này hẳn không phải sinh viên đại học Vân Châu, lại đi tới trong trường học quấy rầy, hơn nữa, ra tay đánh bị thương sinh viên"
Hơn mười bảo vệ, nhìn về phía 3 người Triệu Càn, một người trong đó quát: "Ngồi xổm xuống!!!
"Béo, xử lý bọn chúng." Triệu Càn phiền não và khinh thường nhìn lướt qua mười mấy bảo vệ, thản nhiên nói.
"Triệu Càn, để tôi, không đến 1 phút là giải quyết xong." Ngụy Nguyên cười hắc hắc, vươn một ngón tay, tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thân thể mập mạp hắn đúng là vô cùng linh hoạt, thoáng cái hướng về phía hơn mười bảo vệ phóng đến.
Hơn 10 bảo vệ cầm côn điện kia ngớ người, không thể tưởng tượng được một kẻ dù có to gan đến đâu, tay không tấc sắt một mình muốn đơn đấu với hơn mười người, đầu óc có vấn đề hả?
Bất quá, trong nháy mắt, theo bản năng, rùi cui điện phóng về phía trước.
Nhưng mà, một màn quỷ dị xuất hiện, rõ ràng, rõ ràng có thể thấy được, Ngụy Nguyên đã vọt vào giữa 10 người bảo vệ, nhưng, mười mấy cây rùi cui vung vẩy kia không thể nào động đến người Ngụy Nguyên.
Ngụy Nguyên tựa như một con cá chạch rất trơn, trên người bôi dầu, bước chân dưới chân lại càng nhanh, tinh chuẩn tránh né công kích của những rùi cui kia.
Cùng với việc Ngụy Nguyên tránh né chuẩn xác, hắn ta cũng là giơ tay lên, nắm đấm nặng nề, khuỷu tay hung ác, liên tiếp không ngừng rơi vào mười người bảo vệ kia một kích chuẩn xác.
Những bảo vệ bị đánh trúng đều ngã sấp mặt xuống đất, làm sao cũng không dậy nổi, thậm chí, mồm miệng đầy máu tươi.
Cũng liền nửa phút sau, Ngụy Nguyên vỗ vỗ tay, về bên cạnh Triệu Càn: "Triệu Càn, những phế vật này thật là quá yếu, đừng nói so với lính đánh thuê đại lục châu Phi, coi như là so với dã lang đều kém xa."
Sinh viên trong lớp còn cả các sinh viên đến hóng hớt hoàn toàn không tiếng động, sợ hãi!!!
Bọn họ cứ như vậy kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngụy Nguyên, kính sợ, sợ hãi tới cực điểm, mà nhìn về phía Triệu Càn, giống như nhìn thấy sát thần.
Dù sao, Ngụy Nguyên thoạt nhìn chỉ là thủ hạ của Triệu Càn, Ngụy Nguyên đều lợi hại đến mức này, vậy Triệu Càn thì sao?
Trên đời này thật sự có siêu nhân sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận