Y Vương Cái Thế

Chương 245. Thánh tử điện hạ thích mình?

Chương 245. Thánh tử điện hạ thích mình?
Chương 245
Người dịch PrimeK tohabong
Là ngươi cứu Liễu Minh Thăng? Thái Nhất Tông Tam trưởng lão? "Tô Kiệt nhìn chằm chằm Hoàng Vạn Thành, ngày đó, ở nhà Cố gia tại núi Côn Lôn, trước khi Liễu Minh Thăng chết, có nhắc tới.
Không sai, đúng là lão phu. "Hoàng Vạn Thành gật đầu.
"Ta còn chưa kịp đi tìm ông, chính ông lại xuất hiện, ha ha..." Tô Kiệt cười lạnh một tiếng, sâu trong nội tâm, có chút chấn động cùng may mắn, dựa theo thực lực của mình ở đại học Vân Châu, ngày đó, nếu như vị Thái Nhất Tông Tam trưởng lão, một trong tám thế lực Thủ hộ Sơn, muốn giết mình, sợ là sẽ bị thuấn sát, đối phương là Thiên Tôn cảnh tầng 5 !
Giây tiếp theo.
Xoẹt!!!
Đột nhiên, Tô Kiệt giơ tay lên.
Xích Lân dao động.
Một lưỡi đâm ra.
"Ngươi......" Hoàng Vạn Thành kinh hãi, sắc mặt cuồng biến, sâu trong nội tâm là cực hạn sợ hãi, làm sao có thể??? Tiểu tử này, thực lực này...... Mạnh như vậy? Tô Kiệt vừa ra tay, tâm thần ông ta liền muốn sụp đổ!
Ông tại bị quang mang của Xích Lân khóa chặt, lại...... Thậm chí có loại cảm giác tử vong sắp tới.
Ngay cả trốn tránh cũng không có cơ hội.
Hoàng Vạn Thành cắn răng, ánh mắt ngưng trọng, thiêu đốt tinh huyết, liều lĩnh, liên tục ra chiêu, mưu toan ngăn cản.
Tuy nhiên......
Liên tục ba chiêu ngăn cản ở trước người, đã đem hết toàn lực.
…………….
Phốc phốc phốc!!! "Xích Lân mang dễ dàng xuyên thủng ba chiêu của ông ta......
Hoàng Vạn Thành bị dọa thành kẻ ngốc, sững sờ tại chỗ.
Một lát sau.
Phốc!
Xích Lân mang xuyên thủng đan điền của Hoàng Vạn Thành.
Hoàng Vạn Thành bay ngược ra ngoài.
Trong nháy mắt trở thành phế nhân.
Nể tình ngày đó ông ở sân thể thao đại học Vân Châu chỉ là cứu người, không có ra tay với tôi, tha cho ông một mạng. "Tô Kiệt thản nhiên mở miệng.
Con người hắn ân oán rõ ràng.
Tha mạng cho ngươi.
Đan điền vỡ vụn.
Vừa đẹp.
Về phần đan điền vỡ vụn, Hoàng Vạn Thành ngươi có sống không bằng chết hay không, là chuyện của ngươi, dù sao, Tô Kiệt ta, đan điền cũng vỡ vụn, còn có thể trở lại mạnh hơn sao!!!
Đan điền vỡ vụn, cũng không phải tận thế, không phải sao?
Giờ phút này, Hoàng Thủ Phụng quỳ xuống!
Hoàng Xích cũng quỳ xuống, sợ tới mức không khống chế được......
Hai cha con chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng nghẹt thở...... Luôn cảm thấy đang gặp ác mộng, trước mắt một người trẻ tuổi không đến 20 tuổi, có thể một chiêu đánh vỡ đan điền Tam trưởng lão Hoàng Vạn Thành của Thái Nhất Tông?!
Quả thực hoang đường.
Phải biết rằng, ở trong mắt bọn họ, hoặc là nói, trong mắt tất cả mọi người ở đây, Hoàng Vạn Thành là một người nhân vật thần tiên, là một lão quái vật siêu cấp mà bọn họ cả đời đều có thể cũng chỉ có tư cách gặp một lần!
Điên cuồng nhận thức!!!
Tô Kiệt vẫn trầm mặc như cũ, kéo bàn tay nhỏ bé của Khương Lê, từng bước từng bước, đi tới trước người Hoàng Thủ Phụng và Hoàng Xích, dừng lại.
Bang bang bang......
Hai cha con bắt đầu dập đầu, dập đầu thật mạnh!
Bốp...... "Đột nhiên, Tô Kiệt giơ tay lên, một chưởng đánh ra, khí xoáy khổng lồ của chưởng ấn kia, giống như một bức thần sơn từ cuối vòm trời giáng lâm, mang theo sức mạnh ngập trời không thể tưởng tượng.
Một chưởng kia, rơi vào trên người Hoàng Thủ Phụng.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, sâu chừng mấy chục mét.
Mà Hoàng Thủ Phụng, trực tiếp bị đập thành huyết vụ.
Hoàng Xích hoàn hảo không tổn hao gì, dưới sự khống chế của Tô Kiệt, nhưng, Hoàng Xích dọa...... Sợ đến run rẩy!!!
"Thiếu chút nữa, ngươi khiến ta tiếc nuối cả đời, thiếu chút nữa, ngươi khiến ta hối hận cả đời, ngươi nói xem, ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây?"Tô Kiệt sâu kín nhìn về phía Hoàng Xích, thản nhiên nói, trong thanh âm lạnh như băng là thiên đao vạn quả rét lạnh.
Tô Kiệt nhìn Hoàng Xích thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía những tân khách trong Hoàng gia trang viên đứng ngồi không yên, run rẩy, mở miệng nói: "Chúng ta không thù không oán, nhưng, các ngươi tham gia cái gọi là hôn lễ này, cũng làm cho ta khó chịu.
Lời này vừa nói ra.
Những tân khách kia, từng người sắc mặt trắng bệch, trong đó một nửa, thậm chí đều trực tiếp xụi lơ.
"Bất quá, ta là người ân oán rõ ràng, cũng không thích giết chóc vô tội, các ngươi tội không đáng chết, giao cho các ngươi một cái nhiệm vụ, nếu như hoàn thành tốt, ta đây sẽ không trừng phạt” Hắn chỉ vào Hoàng Xích: "Ta hi vọng người này hưởng thụ một chút các loại thống khổ của thế gian, ta không có thời gian giết hắn, giao cho các ngươi, hi vọng các ngươi đừng để cho ta thất vọng."
Nói xong
Hoàng Xích sợ tới mức ngất xỉu!
Tô Kiệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Lê, bước ra, đạp không mà đi.
......................
Ở giữa không trung, khăn voan đỏ của Khương Lê rơi xuống, một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp, xuất hiện trước mắt......
Nha đầu ngốc, rất xinh đẹp. "Tô Kiệt cười nói.
Khương Lê có chút ngượng ngùng, nhất là, giờ phút này, bàn tay nhỏ bé của cô bị bàn tay của Tô Kiệt nắm lấy......
Trong đầu nàng suy nghĩ rối rít: Thánh tử điện hạ thích ta?
Nhưng mà......
Lại nghĩ tới con đường võ đạo của mình, đã phế đi!
Không khỏi, nàng hơi cúi đầu, đôi mắt đẹp có chút ảm đạm, con đường võ đạo của mình phế đi, đều thành phế nhân, không xứng với Thánh Tử điện hạ.
Có chút tự ti, Khương Lê cẩn thận từng li từng tí muốn thu lại bàn tay nhỏ bé bị Tô Kiệt đang cầm, nàng sợ Thánh Tử điện hạ lại tiếp tục nắm bàn tay nhỏ bé của mình, mình sẽ có suy nghĩ không an phận.
Nhưng không đợi cô giãy dụa, Tô Kiệt nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Thật bá đạo.
Em...... Khương Lê muốn nói gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận