Y Vương Cái Thế

Chương 98. Thăm nhà Chử Mộng Điệp

Chương 98. Thăm nhà Chử Mộng Điệp
Chương 98
Người dịch PrimeK tohabong
Thời gian cả đêm, Tô Kiệt chỉ nhập môn Tứ Phương Liệt, đằng sau còn có Tiểu Thành, Đại Thành, viên mãn, hết viên mãn, mới có thể tiếp tục tu luyện Bát Hoang Liệt.
Nhưng cho dù là thức thứ nhất tứ phương liệt, vẫn là mới nhập môn, Tô Kiệt có thể chắc chắn, uy lực cực lớn!!!
Nguyên khí lộ kình vận chuyển<>, không hiểu sao, bàn tay của mình cũng phảng phất nóng rực, từng cỗ từng cỗ sức mạnh khủng bố chồng chất ở trong lòng bàn tay, nếu như đánh ra, không phải đáng sợ bình thường.
Hơn nữa, hắn phán đoán không sai, 《 Liệt Không Chưởng 》 bộ võ kỹ rất phù hợp với《 Bất Diệt Huyền Hoàng Quyết , dường như có thể dung hợp.
Tô Kiệt đứng dậy.
Chào Châu chấu.
Sau đó, gọi điện thoại cho Chử Mộng Điệp.
Nửa tiếng sau.
Hai người gặp nhau ở cổng trường.
Chử Mộng Điệp vội vàng, cũng không có trang điểm, hoàn toàn mặt mộc, nhưng, vẫn tuyệt mỹ tinh xảo như trước.
Hôm nay, chúng ta đến nhà em. "Tô Kiệt cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Chử Mộng Điệp, nói.
Trên người Mộng Điệp nhất định có bí mật, không khéo vẫn là bí mật lớn, đặc biệt là về kiếp trước.
Hắn muốn biết.
Nó rất quan trọng.
Được. "Chử Mộng Điệp gật đầu thật mạnh:" Bây giờ em đặt vé máy bay.
Hai tiếng nữa.
Tô Kiệt và Chử Mộng Điệp lên máy bay đi Ngọc Minh.
Hai tiếng sau.
Máy bay hạ cánh.
Tô Kiệt đầu tiên là đi mua không ít quà tặng, dù sao, lần đầu tiên tới nhà người ta.
Cũng sắp giữa trưa, hắn cùng Mộng Điệp đi tới tiểu khu Vân Minh, khu Tây Lâm thành phố Ngọc Minh. Đây là một tiểu khu cũ kỹ ít người qua lại.
Nhà ở trong tiểu khu đều là nhà cũ còn lộ ra gạch đỏ, cũng không có thang máy, nhà Mộng Điệp ở tầng 7 tòa nhà số 3, cũng chính là tầng cao nhất.
Hành lang rất tối, còn có chút ẩm ướt, trên tường xi măng của hành lang, dán rất nhiều quảng cáo, tay vịn cầu thang là sắt, có chút rỉ sét, tràn ngập mùi rỉ sắt.
Chử Mộng Điệp cúi đầu, cô có chút sợ Tô Kiệt không quen với hoàn cảnh như vậy.
"Yên tâm đi, ba anh cũng mất sớm, mẹ anh nuôi anh lớn lên, gia cảnhnhaf anh cũng không tốt hơn nhà em bao nhiêu." Tô Kiệt nhẹ giọng nói, trong thanh âm có chút thở dài cùng phức tạp, kiếp trước, hắn biết nhà Mộng Điệp rất nghèo, nhưng, hắn vẫn chưa từng tới, đây là kiếp trước kiếp này, lần đầu tiên tới nhà Mộng Điệp.
Rất nhanh, lên đến tầng bảy.
…………………..
Cốc cốc cốc...... "Chử Mộng Điệp gõ cửa.
Rất nhanh, cửa mở ra.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo len mở cửa, bà rất gầy, còn không khỏe mạnh, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 35 kg, tuổi đại khái chỉ hơn 50, tóc đã bạc trắng.
Người phụ nữ trung niên đầu tiên nhìn về phía Tô Kiệt, trong con ngươi rõ ràng có chút hài lòng, tối hôm qua, con gái đã nói hai ngày nay, muốn dẫn bạn trai về nhà, bà có chút chờ mong, hiện tại nhìn thấy Tô Kiệt, ít nhất từ diện mạo, là hài lòng.
Cô, con chào cô, con là Tô Kiệt. "Tô Kiệt đặt quà lên bàn.
Mau vào đi. "Cô vội vàng nói, tên cô là Trương Thanh Chi.
Trong phòng vẫn rất sạch sẽ, bất quá, có chút nhỏ, mặt khác, đồ điện gia dụng thiếu hụt, không có tủ lạnh cùng điều hòa cùng với máy giặt quần áo, có TV, còn có mấy bình nước rất có niên đại đặt ở trên bàn gỗ, bên cạnh bình nước còn có một bình đun nước điện.
Trương Thanh Chi kéo con gái vào bếp, cô đang nấu ăn.
Vào phòng bếp, Trương Thanh Chi vội vàng nói: "Điều kiện trong nhà cậu ấy rất tốt phải không con?
Đúng vậy, Trương Thanh Chi vừa mới nhìn lén quà tặng Tô Kiệt mua, bị chấn kinh.
"Không phải trong nhà anh ấy, là chính anh ấy không thiếu tiền, tiền đối với anh ấy mà nói chính là một con số, anh ấy là tu giả võ đạo." Chử Mộng Điệp nhỏ giọng nói, có chút kiêu ngạo.
Trương Thanh Chi sửng sốt, bởi vì đoạn thời gian trước, Triệu Càn đột nhiên đến thăm, khoe khoang mình là tu giả võ đạo, còn nói võ đạo giả đáng sợ như thế nào, cho nên, nàng miễn cưỡng cũng biết tu giả võ đạo.
Được rồi, mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, mẹ yên tâm đi, con gái sẽ không nhìn lầm người. "Chử Mộng Điệp rất vui vẻ, bắt đầu giúp mẹ cùng nấu cơm.
Rất nhanh.
Trương Thanh Chi cùng Mộng Điệp bưng lên mấy món ăn, không tính là phong phú, nhưng, màu sắc hương vị đều đủ, thoạt nhìn rất muốn ăn.
Tô Kiệt ăn rất vui vẻ, Trương Thanh Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, còn sợ không hợp với khẩu vị của Tô Kiệt, càng hài lòng với Tô Kiệt, đứa nhỏ này rõ ràng là võ đạo giả, là loại đại nhân vật, nhưng không có một chút ghét bỏ nhà mình nghèo, là đứa nhỏ ngoan.
Sau khi cơm nước xong, Tô Kiệt đặc biệt vì Trương Thanh Chi bắt mạch, dùng nguyên khí để tẩy những khí đọng trong người bà, Trương Thanh Chi đều sợ ngây người, bởi vì, bà có thể rõ ràng cảm nhận được hiệu quả, quả thực là thần y trong thần y a!!
Sau đó, Tô Kiệt lại viết một phương thuốc Đông y, giao cho Mộng Điệp: "Phương thuốc này, buổi chiều có thời gian, chúng ta cùng đi chợ mua dược liệu, về sau, mỗi ngày cô tự mình sắc một ấm thuốc, nhiều nhất chỉ dùng ba tháng, sẽ khỏi hết mọi bệnh
Chử Mộng Điệp vui mừng mà khóc, Tô Kiệt nói cái gì cô cũng tin tưởng trăm phần trăm, bệnh của mẹ rốt cục có thể khỏi, trong đôi mắt đẹp của cô một áng thiên thu, nhìn Tô Kiệt, tràn đầy tình ý, cô cảm giác, Tô Kiệt chính là ông trời phái tới cứu vớt mình.
Cô à, con có chuyện muốn hỏi cô. "Hít sâu một hơi, sắc mặt Tô Kiệt trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Trương Thanh Chi.
Con nói đi...... "Trương Thanh Chi vội vàng nói.
Mộng Điệp từ nhỏ đã từng tu võ sao?
Không có. "Trương Thanh Chi mờ mịt lắc đầu.
"Nói thật, con từ trên người Mộng Điệp cảm nhận được khí tức nguyên khí độc hữu của võ đạo, tuy rằng cực kỳ mỏng manh, chợt lóe rồi biến mất, con chỉ cảm nhận được qua một lần, nhưng con hẳn là không có cảm giác sai." Tô Kiệt do dự một chút, ăn ngay nói thật.
Hả? "Chử Mộng Điệp cũng như Trương Thanh Chi đều ngây ngẩn cả người.
"Mộng Điệp từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối không có tu võ qua." Trương Thanh Chi xác định: "Thậm chí, mãi cho đến lần trước Triệu Càn trở về, đi tới nhà chúng tôi, nói là muốn gặp Mộng Điệp, khi đó Mộng Điệp tại Vân Châu đại học, lúc ấy, cô mới biết được hóa ra thế gian này có võ đạo giả."
Tô Kiệt trầm mặc một lát, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, hắn thuận miệng hỏi một chút: "Mộng Điệp kia từ khi sinh ra đến bây giờ, có chuyện gì đặc biệt đã từng xảy ra không cô?
Trương Thanh Chi suy nghĩ hơn mười phút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Không.
Hoàn toàn không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận