Y Vương Cái Thế

Chương 78. Hai nữ sinh tái chiến

Chương 78. Hai nữ sinh tái chiến
Chương 78
Bụp bụp bụp ......
Vân Tinh Dao lùi lại ba bước, khóe miệng có chút máu tươi.
Mà Lữ Ngọc Nghiên chỉ lùi lại một bước.
Mạnh yếu rõ ràng.
Lữ Ngọc Nghiên rất đắc ý, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Vân Tinh Dao: "Ở trên võ đài, ngươi chạy trốn, sợ, bây giờ còn không phải lộ tẩy sao?
Vân Tinh Dao sắc mặt khó coi, đáy lòng khiếp sợ, tên Tô Kiệt nói quả nhiên là thật, Lữ Ngọc Nghiên này quả nhiên là uống đan dược gì đó, thực lực tăng vọt, chính mình rõ ràng đều đột phá một cảnh giới nhỏ, dĩ nhiên cũng không phải đối thủ.
Lữ Ngọc Nghiên còn muốn động thủ.
Đúng lúc đó.
Cho mày chết này! "Con Châu chấu nhặt một viên gạch từ bồn hoa bên cạnh lên.
Cầm viên gạch trong tay, hắn vọt về phía Lữ Ngọc Nghiên.
Hắn biết Lữ Ngọc Nghiên không phải người bình thường, mình tuyệt đối không phải là đối thủ, kém rất xa rất xa, nhưng hiện tại Tô Kiệt không có ở đây, cũng không thể nhìn người yêu của bạn bị tiện nhân Lữ Ngọc Nghiên khi dễ...
Tuy nhiên.
Không đợi Châu chấu cầm viên gạch vọt tới trước mặt Lữ Ngọc Nghiên......
Đột ngột.
Một cỗ khí tức khủng bố lập tức bao phủ hắn!!!
Châu chấu chỉ cảm thấy nghẹt thở.
Không thể nhúc nhích.
Thậm chí, đều đứng không vững.
"Các cô gái tranh đấu, nam sinh vẫn là không nên tham dự, không phải sao?"Tư Kình nhìn về phía Châu chấu, thản nhiên nói, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, tiện đà, khí tức lại dao động.
Châu chấu ầm một cái ngã xuống đất.
Tư Kình đi tới.
Từ trên cao nhìn xuống.
Chân mang giày da, nâng lên, giẫm lên bàn tay cầm gạch của Châu chấu.
Hung hăng đạp.
Thật đúng là huynh đệ phế vật đều là phế vật đây! Cái mặt của ngươi đầy sẹo còn chạy ra dọa người làm gì?!"Tư Kình nhe răng trợn mắt cười, tùy ý nhổ một ngụm nước bọt, nhổ vào vết sẹo trên mặt Châu chấu.
Con mẹ mày” Châu chấu cả người run rẩy, bị sỉ nhục, lửa giận ngập trời, hắn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không được, hắn gào thét, con ngươi đều muốn thấm máu.
Hả? "Ánh mắt Tư Kình phát lạnh, con kiến này dám mắng mình? Chuẩn bị cho Châu chấu một bài học sâu sắc.
Ngay lúc này.
Đủ rồi. "Một giọng nói truyền đến, là hiệu trưởng.
Hiệu trưởng đang đến.
Mới chuyển vào đại học Vân Châu, làm thế đủ rồi đấy. "Hiệu trưởng nhìn Tư Kình thật sâu, trong giọng nói là không thể nghi ngờ.
Vâng. "Tư Kình chỉ có thể thu liễm hơi thở, lui sang một bên, hiệu trưởng đại học Vân Châu rất không đơn giản, không thể đắc tội.
"Cậu là tu giả võ đạo, ở trong trường học, dù là muốn diễu võ dương oai, thì cũng phải nhằm vào học sinh tu giả võ đạo, chứ không phải là tìm học sinh bình thường gây phiền toái, đây là lần đầu tiên, không nên lại có lần thứ hai." hiệu trưởng lại cảnh cáo một câu, đáy lòng có chút khó chịu.
Nếu không cậy lớn bắt nạt bé thì ông đã muốn tự kình ra tay dạy dỗ Tư Kình một chút.
Ông đã hứa với Tô Kiệt, không để mấy hồng nhan tri kỷ cùng huynh đệ của hắn bị khi dễ, không nghĩ tới, chỉ chớp mắt này, Châu chấu đã bị sỉ nhục .
Cũng may, Châu chấu cũng không bị làm sao, chỉ là bị sỉ nhục, miễn cưỡng không tính là bị khi dễ chứ? Khụ khụ...... Không được, tìm một cơ hội bồi thường Châu chấu, chung quy vẫn là sai lầm của hiệu trưởng.
Ông ta ngờ đâu Châu chấu đột nhiên nhảy vào cầm cục gạch xông về phía Tư Kình, khiến ông ta không kịp phản ứng. Bất quá nói tới, Tô tiểu tử có một huynh đệ như vậy, cũng không tệ lắm, thời đại này, có được người anh em như vậy, cũng rất hiếm thấy.
Hiệu trưởng đi rồi.
Châu chấu từ mặt đất bò lên, lau nước bọt trên mặt lau đi, tròng mắt vẫn đỏ, tay cũng đỏ bừng xanh tím.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tư Kình, hận ý cùng lửa giận vẫn đang thiêu đốt, nhưng hắn cũng biết mình không phải đối thủ, chỉ có thể nhịn xuống lửa giận.
Vân Tinh Dao lau lau khóe miệng máu tươi, vừa rồi, nàng cùng Lữ Ngọc Nghiên lại giao thủ mấy chiêu, chính mình miễn cưỡng ngăn trở, nhưng có một chút bị thương, cũng may hiệu trưởng tới, nếu không, lại đánh tiếp, chính mình cũng e là trọng thương.
Được rồi, Ngọc Nghiên, chúng ta đi thôi. "Tư Kình đi lên phía trước, sờ sờ đầu Lữ Ngọc Nghiên, cười nói.
Lữ Ngọc Nghiên gật gật đầu, có điều, trước khi đi vẫn nói: "Vân Tinh Dao, coi như cô gặp may, có điều, anh Tư Kình của tôi đến trường rồi, cô bảo Tô Kiệt cút ra đây!!! Hừ, một con rùa đen rụt đầu, mắc cỡ chết người! Cô nhất định có thể liên lạc với Tô Kiệt, mau liên lạc với anh ta, bảo anh ta đừng giả chết, đừng trốn tránh, trốn không thoát đâu...
Lời tàn nhẫn thả xong, Lữ Ngọc Nghiên ngẩng đầu, kiêu ngạo hừ một tiếng, đắc ý đi theo Tư Kình, rời đi trong con mắt sợ hãi của hàng chục nghìn sinh viên đại học Vân Châu.
Châu chấu bị thương ở tay, đi đến phòng y tế.
3 người Vân Tinh Dao tâm sự nặng nề đều tự trở về ký túc xá.
Mà toàn bộ Đại học Vân Châu, cũng là nổ long trời.
Hầu như mọi người đều đang thảo luận về Tư Kình, thảo luận về Tô Kiệt:
"Tô Kiệt nhất định là chạy rồi, cũng có thể hiểu được, đổi lại là tôi, tôi cũng phải chạy, Tư Kình kia căn bản không phải người, quá mạnh mẽ!!"
Tay không tiếp đạn a! Ta tận mắt nhìn thấy, người đều tê dại!
Tô Kiệt đáng đời, ha ha, tam đại nữ thần, đều có dây dưa với hắn, báo ứng, nhất là nữ thần Vân Tinh Dao của tôi, nghe nói ngồi cùng bàn với Tô Kiệt......
"Lại nói tiếp, Tô Kiệt vẫn là sinh viên Đại học Vân Châu, mà Tư Kình kia là sinh viên chuyển tới, nhưng dù sao tôi vẫn ủng hộ Tư Kình, dù sao, người ta có thực lực!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận