Y Vương Cái Thế

Chương 8. Không dám tin

Chương 8. Không dám tin
Chương 8
Chu Vân Hồng, Hình Chi đều mở to hai mắt, kính sợ tới cực điểm, vẫn nghe nói Phùng gia cường đại, nghe nói vệ sỹ của Phùng gia vượt qua trăm người, mỗi người đều là cấp bậc Quyền Vương Địa Hạ.
Thậm chí, nghe nói Phùng gia có trực tiếp hợp tác cùng với công ty vệ sỹ đỉnh cấp trong nước, riêng tiền lương cho vệ sỹ hàng năm mất cả trăm triệu, bây giờ xem là lời đồn đãi là thật a!
Đây chính là gia tộc đỉnh cấp Vân Châu, tài sản mấy chục tỷ!
Khủng khiếp!
Chu Vân Hồng nuốt nước miếng, cố nén đau, cổ đều có chút đỏ lên, kích động, đáy lòng hạ quyết tâm, nhất định phải ôm chặt chân Phùng Quý!
Nếu Phùng Quý có hứng thú với con gái Mộng Huyên, như vậy, tuyệt đối không phải do Mộng Huyên quyết định!
Hình Chi cũng có ý nghĩ như thế, bởi vì quá kích động, giờ phút này, hơi thở đều có chút dồn dập!
Trên thực tế, ngay cả Từ Chấn Sinh cũng bị dọa, khí thế này của Phùng gia cũng quá lớn, xem ra, đối với Phùng gia hiện tại mà nói, Phùng Quý quá quan trọng.
"Thằng khốn, tao cam đoan, chờ chút, mày sẽ bị dọa vãi ra quần!!!" Phùng Quý quay đầu, nhìn về phía Tô Kiệt, nhe răng trợn mắt uy hiếp, thật sự là không chờ đợi được nữa, oán độc tới cực điểm.
Châu chấu càng đứng ngồi không yên, Tô Kiệt vẫn bất động, thậm chí, ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức trà, uống rượu.
Tầng 1 khách sạn Thiên Hồ.
"Theo ta lên lầu ba!" Phùng Tương Sơn quát, sắc mặt nghiêm nghị, cực kỳ phách lối, chính là muốn làm cho tất cả mọi người xem.
"Phùng gia chủ, là...Làn gió nào đem ngài tới đây?" Ông chủ khách sạn Thiên Hồ khách sạn vừa vặn ở gần đó, vừa rồi, quản lý gọi điện thoại cho hắn, báo cáo khách sạn Thiên Hồ xảy ra chuyện, hắn vội vàng vội vàng vàng chạy tới, vừa vặn thấy được Phùng Tương Sơn mang theo hơn một trăm vệ sỹ, sợ run rẩy, nhanh chóng nghênh đón.
"Cháu trai Phùng Quý của tôi bị đánh trong khách sạn của ông!"Phùng Tương Sơn thản nhiên nói: "Ông nói xem, tại sao tôi lại không đến đây???"
Phùng lão, mời ngài!" Ông chủ khách sạn Thiên Hồ nhanh chóng khom người, lấy lòng nói.
Phùng Tương Sơn mang theo hơn một trămvệ sỹ áo đen không đi thang máy, mà chạy rầm rập lên thang bộ, hướng về phía lầu ba mà đi.
Không ít người to gan, lòng hiếu kỳ nồng đậm, cũng đều đi theo phía sau, muốn xem náo nhiệt, quan trọng nhất chính là tò mò, tò mò rốt cuộc là ai??? Lá gan to lớn như thế? Ngay cả dòng chính Phùng gia cũng dám đánh? Còn trêu chọc Phùng gia chủ nổi giận như thế, tự mình mang theo đám vệ sỹ rầm rập tới báo thù?!
Rất nhanh.
Đến tầng ba.
Ông nội, con...... Con thiếu chút nữa đã chết! "Nhìn thấy Phùng Tương Sơn, Phùng Quý gào khóc vội vàng nghênh đón.
Đám người Từ Chấn Sinh, Chu Vân Hồng cũng run rẩy vội vàng nghênh đón.
Đồ phế vật, mày bây giờ là đứa cháu duy nhất của Phùng gia! Mày đại diện cho thể diện của Phùng gia? Mày không nói ra thân phận của mình sao? Trong cái thành phố Vân Châu này, có ai sau khi biết thân phận của mày, còn dám đánh ngươi?! Phùng Tướng Sơn tức giận không chỗ phát tiết, quát lớn.
Ông nội...... "Phùng Quý khúm núm.
"Tên đó ở đâu?!" Phùng Tương Sơn quát, có loại cảm giác đất rung núi chuyển, kẻ bề trên mà giận dữ, cực kỳ khủng bố.
Giờ phút này, phòng Lâu Lan đã bị đóng cửa lại, châu chấu thông qua khe cửa mơ hồ đã nhìn thấy tình huống ở hành lang, hơn trăm vệ sỹ áo đen đông nghịt cầm dùi cui điện trong tay! Hắn đều bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu!
"Tô Kiệt, mau, mau nhảy qua cửa sổ chạy, theo ống nước bò xuống, nếu không không còn kịp rồi!!" – Châu chấu sốt ruột đẩy Tô Kiệt.
Phía dưới cũng có người canh giữ, hơn nữa, không cần. "Tô Kiệt mở miệng, đặt ly rượu xuống.
Tô Kiệt, xin cậu!
Cũng chính vào khoảnh khắc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận