Y Vương Cái Thế

Chương 73. Vào khu rừng nhỏ

Chương 73. Vào khu rừng nhỏ
Chương 73
Người dịch PrimeK tohabong
Nào có. "Chử Mộng Điệp ngượng ngùng mà lại vui vẻ lầm bầm một câu, lại làm nũng.
Ánh mắt Tô Kiệt cực nóng, cô gái này không biết tùy tiện làm nũng có bao nhiêu mị lực......
Hai người đi dạo đến 9 giờ mới về trường.
Chử Mộng Điệp có chút nhớ mãi không nỡ.
Đừng thế nữa, lần sau có thời gian, sẽ dẫn em đi chợ đêm. "Tô Kiệt an ủi một câu.
Ừ. "Chử Mộng Điệp gật đầu thật mạnh, cao hứng.
Hai người tay nắm tay, trong bóng đêm, bóng dáng chồng lên nhau, bước chậm trong sân trường.
Đến trường học Chử Mộng Điệp, lại trở nên nhã nhặn lịch sự, tựa hồ là sợ những học sinh khác nhìn thấy cô, hơi cúi đầu.
Đi tới đi lui, bất tri bất giác đi tới khu rừng nhỏ.
Khu rừng nhỏ là khu vực thảm thực vật tươi tốt ở góc tây nam đại học Vân Châu, có một cái ao nhỏ, mấy cái ghế ngồi, còn có rất nhiều cây đào, cây hồng......
Nơi đây được sinh viên đại học Vân Châu thân thiết gọi là khu rừng nhỏ.
Mỗi khi đến ban đêm, nơi này luôn có tốp năm tốp ba tình nhân ôm ấp, hôn môi, kể ra ngây ngô nhưng thú vị.
Các nam sinh nhắc tới khu rừng nhỏ, luôn hướng ánh mắt tới, phát ra ý cười hèn mọn.
Tô Kiệt nhớ rõ, mới vừa lên đại học, hắn cùng Châu chấu mấy lần đi qua khu rừng nhỏ, khi đó, Châu chấu còn không có nói bạn gái, chính mình càng không có... Sau đó, Châu chấu luôn lớn tiếng ho khan vài tiếng khi đi qua khu rừng nhỏ, quấy nhiễu các cặp tình nhân nhỏ đang ôm hôn nhau, rất đê tiện.
Chử Mộng Điệp càng ngày càng ngượng ngùng, dưới ánh trăng, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia đều đỏ như gấc, cô cũng nghe Viên Viên nhắc tới khu rừng nhỏ
Đột nhiên, cô bị Tô Kiệt ôm: "Mộng Điệp, chúng ta đi dạo trong khu rừng nhỏ.
Trong đầu Chử Mộng Điệp trống rỗng, mặc cho Tô Kiệt dẫn cô đi vào khu rừng nhỏ.
Hơn mười phút sau, hai người mới từ trong khu rừng nhỏ đi ra, Chử Mộng Điệp không nói chuyện, có chút thiếu dưỡng khí, sắc mặt đỏ như là ánh nắng chiều nơi chân trời.
Cô chưa từng trải qua những chuyện này, trong hơn mười phút này, mơ hồ biết Tô Kiệt ôm mình nói lời tâm tình, hôn mình, tay cũng không thành thật, những thứ khác đều mơ mơ màng màng không rõ ràng lắm.
Khụ khụ. "Tô Kiệt có chút xấu hổ:" Vừa rồi...
Không...... Không có việc gì, anh thích thì em đều...... Chử Mộng Điệp trong đôi mắt đẹp đều muốn có một vũng thu thủy, nàng muốn nói chính là, chỉ cần anh thích, em đều nguyện ý.
Sắp đóng cửa ký túc xá rồi. "Sau đó, Chử Mộng Điệp lại nói, chỉ là giọng nói rất nhỏ rất nhỏ.
Hai người vội vã rời khỏi rừng cây.
Ngày hôm sau.
Thứ hai.
Buổi sáng chỉ có một tiết, tan học, Mộng Điệp vẫn đưa trà sữa tới.
Giữa trưa, hắn nhận được wechat của Vân Tinh Dao, Vân Tinh Dao rất hưng phấn, cô đột phá, hiện tại là Võ Giả Cảnh tầng bảy!
Tô Kiệt cổ vũ vài câu.
Buổi chiều, không có tiết, hắn đi một chuyến đến bệnh viện, thế mới biết được, vào giữa trưa, Trì Linh tới, mang đến rất nhiều đồ ăn ngon, còn đều là thứ mẹ hắn thích ăn, bất quá, khi hắn đến thì Trì Linh đã về.
Tiểu Kiệt, khi nào thì tổ chức hôn lễ với Trì Linh, sớm sinh con đi.
Nha đầu Trì Linh này, đơn thuần, không phức tạp, tuy rằng sinh ra trong phú quý, nhưng lại không kiêu căng, rất hiếm có.
Tiểu Kiệt, nha đầu Trì Linh, mẹ nhìn thấy con bé thật sự thích con, cũng đừng phụ lòng người ta.
……………..
Mẹ hắn khi nói về Trì Linh, dường như rất hưng phấn.
Mẹ, sao con lại có cảm giác, mẹ xem cô ấy còn nặng hơn cả con. "Tô Kiệt châm chọc một câu, thuận tiện gọt táo cho mẹ.
"Tiểu Kiệt, dung mạo của Trì Linh, mẹ sống cả đời này, cũng chưa từng gặp qua người thứ hai, các con sớm sinh con đi, đứa nhỏ nếu di truyền được vẻ đẹp của Trì Linh, nhất định rất xinh đẹp rất đáng yêu."
Mẹ, di truyền hình thức của con, cũng không xấu chứ? Hơn nữa, con vẫn di truyền của mẹ, lúc mẹ còn trẻ, cũng là đại mỹ nhân.
"Dù sao, Trì Linh rất tốt, cô gái tốt như vậy không biết làm sao liền chọn trúng con, con phải quý trọng!"
Biết rồi. "Tô Kiệt sắp hết chỗ nói rồi, cô nàng Trì Linh này, thật muốn phát cho một phát vào mông, lấy lòng mẹ chồng, địa vị con trai ruột của tôi cũng khó giữ được.
Rời bệnh viện, trở lại trường học.
Tô Kiệt, hiệu trưởng bảo cậu qua một chuyến. "Châu chấu mang đến một tin tức ngoài ý muốn.
Hiệu trưởng đại học Vân Châu, cũng không phải là người bình thường.
Vì sao đại học Vân Châu là trường đại học duy nhất trong thế giới người bình thường được núi Côn Luân chọn trúng, chọn lựa hạt giống, là bởi vì đại học Vân Châu tốt sao? Cũng không phải, so với trường này còn có mấy chục trường tại Hạ Quốc còn tốt hơn.
Đơn giản là người sáng lập đại học Vân Châu chính là một vị lão tổ trên núi Côn Luân, ở trên núi Côn Luân có được quyền lên tiếng rất lớn.
Nói cho cùng, Núi Côn Lôn nể mặt đại học Vân Châu, chính là đang lấy lòng vị lão tổ kia.
Mà mỗi một đời hiệu trưởng đại học Vân Châu đều là hậu duệ dòng chính của lão tổ kia.
Tô Kiệt đi tới văn phòng hiệu trưởng, dọc theo đường đi suy nghĩ rối rít.
Đến văn phòng hiệu trưởng.
Đẩy cửa ra, một trận sương khói lượn lờ, đều là mùi thuốc lá, một người trung niên mập mạp, ngồi ở trên sô pha, vểnh chân, hút thuốc, trên bàn trà trước người là một ly trà đã pha xong.
Khoảnh khắc đầu tiên Tô Kiệt đi vào, nhìn về phía đối phương, sau đó, đáy lòng khiếp sợ.
Nhìn không thấu!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận