Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 112. Người Nông Dân Và Con Rắn

Editor: Tô Nhi
—---------------
Thật vất vả mới thoát khỏi được sự nhiệt tình của hàng xóm, Kiều Lộ tắm rửa xong cũng đã đến tám rưỡi tối. Sau khi lên giường nằm với con trai, Kiều Lộ như mọi hôm mà kể cho cậu nhóc nghe một câu chuyện xưa, hôm nay kể đến câu chuyện ngụ ngôn 《Người nông dân và con rắn 》
Cậu nhóc đang nghe ngon lành, nghe đến khúc người nông dân phát hiện một con rắn bị lạnh đến mức cơ thể cứng đờ, mặt cũng không đổi sắc. Nhưng khi nghe đến người nông dân bỏ con rắn vào bụng để sưởi ấm cho con rắn thì Kiều An sợ đến mức chui rúc vào ngực của Kiều Lộ.
“Mẹ, hắn ta có phải bị ngốc không, vì cái gì lại bỏ con rắn vào bụng nha, rắn sẽ cắn người.” Một bên nói, một bên run rẩy.
Nhóc đương nhiên biết con rắn nha. Trước đây, khi ở nông thôn, mùa hè năm nó có một con rắn hoa chui vào nhà, con rắn đó cũng không sợ người, cư nhiên còn bò lên giường mẹ và nhóc, thiếu chút nữa thì nhóc đã bị cắn! Nghĩ lại liền thấy sợ!
Kiều Lộ vỗ vỗ vai Kiều An để trấn an, “Con nghe mẹ kể hết đã, về sau rồi chúng ta tìm hiểu nha.”
Cậu nhóc Kiều An liền yên lặng nghe tiếp, khi cậu nghe được con rắn lúc tỉnh dậy thì cắn người nông dân, trên mặt lộ ra biểu tình mình đã đoán ra từ sớm.
Khuôn mặt nhỏ giương lên, có chút đắc ý: “Mẹ thấy chưa, con nói đâu sai, rắn sẽ cắn người, người nông dân này thật bất cẩn.”
Bạn nhỏ Kiều An vẫn như cũ, mạch não phát huy một cách rất đặc biệt.
“An An, mẹ hỏi con một chút, con cảm thấy chuyện này là người nông dân sai hay con rắn sai?”
Bạn nhỏ Kiều An rất tự tin mà giải thích với mẹ mình, “Mẹ, đương nhiên là người nông dân sai rồi. Rắn vốn dĩ sẽ cắn người, con cũng không dám sờ nó, thế mà người nông dân đem rắn bỏ vào bụng, còn mong nó tỉnh lại.”
“Không sai, chúc mừng bạn nhỏ An An đã trả lời đúng.” Kiều Lộ điểm lên chóp mũi của cậu, lại hỏi cậu tiếp, “Vậy con có thấy, con rắn không biết ơn không?”
Kiều An: “Biết ơn là ý gì nha?”
Kiều Lộ: “Chính là biết nói lời cảm ơn đó.”
Cậu nhóc lắc đầu, ghé vào ngực Kiều Lộ quơ quơ cẳng chân, “Rắn không phải là người, sẽ không biết nói, đương nhiên là không biết nói lời cảm ơn.”
Kiều Lộ cười rộ lên, “Cái này là chuyện ngụ ngôn, bên trong câu chuyện động vật sẽ biết nói.”
Cậu nhóc chấp nhận lời giải thích này, nhưng vẫn không quên phản bác lại cô, “Có thể nói chuyện nhưng vẫn là rắn nha, cũng sẽ cắn người.”
Phụt ~ Kiều Lộ không nhịn được mà chọc chọc cái trán của cậu.
“Con đúng là đứa bé lanh lợi mà.”
Vòng tới vòng lùi nhưng vẫn không bị lừa, bạn nhỏ Kiều An đúng là giỏi quá đi mất.
“Như vậy nghe xong câu chuyện này, mẹ muốn nói với An An một điều: Bảo vệ chính mình là quan trọng nhất, cho dù là trong hoàn cảnh nào, đều phải giữ cho đầu óc thanh tỉnh, không cần cùng người xấu giao tiếp, cũng không thể mềm lòng với người xấu, con biết không?”
“ Ân, con biết rồi, chúng ta phải chơi với những người tốt, không thể chơi với người xấu, người xấu vẫn luôn là người xấu, bọn họ sẽ không thay đổi. Giống như Trần Nhị Cẩu, hắn vẫn luôn là người xấu.”
Lời này tuy nói không phải lúc nào cũng đúng, nhưng sống ở một thế giới phức tạp như vậy, cẩn thận thì vẫn hơn. Cuộc sống này không thiếu người tốt nhưng cũng đầy người xấu, chi bằng mình đề cao cảnh giác ngay từ đầu thì hơn.
Kiều Lộ cười đến cong cong con mắt, cả người không tự chủ được phát ra khí chất “mẹ hiền” trong truyền thuyết, “Đúng vậy, An An chúng ta thật sự rất thông minh, con nhớ kỹ chưa?”
Kiều An dùng sức gật đầu, nắm chặt tay, “ n, con nhớ kỹ! Mẹ, con sẽ không chơi với người xấu, chỉ chơi với người tốt!”
Kiều Lộ cười rộ lên, đem con trai ôm vào trong góc tường, dịch dịch lại ổ chăn cho nhóc, “Được rồi, hôm nay kể chuyện xong rồi, con ngủ đi.”
Cậu nhóc nằm trong chăn, giữ chặt tay Kiều Lộ, “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta không học ghép vần sao?”
Kiều Lộ xoa xoa khuôn mặt non nớt của cậu nhóc, “Đã trễ như vậy mà con còn muốn học? Con không mệt sao?”
“ Ân! Mẹ, con không mệt, chúng ta học một chút thôi, một chút cũng được.” Cậu nhóc đem tay chụm lại, làm ra cái gọi là “một chút”. Đôi mắt to tròn nhìn cô chớp chớp mắt, đáng yêu hết cả phần thiên hạ!
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của con trai, Kiều Lộ liền mềm lòng.
Đối với người xấu thì không thể mềm lòng, nhưng đối với con trai ngoan ngoãn đáng yêu, Kiều Lộ khí có thể cự tuyệt yêu cầu nào của nhóc.
“Vậy được rồi, hôm nay chúng ta học thêm nguyên âm đi.”
Cậu nhóc Kiều An từ trong ổ chăn chui ra, chạy đến ngăn kéo lấy giấy bút ra đưa cho Kiều Lộ, xong xuôi, rất nhanh lại chui vào ổ chăn, cả quá trình không mất đến một phút.
Kiều Lộ dở khóc dở cười, sao có thể có một đứa nhỏ thích học đến như vậy?
Kiều Lộ đem mấy nguyên âm viết lên giấy, “Tới đây, con đọc theo mẹ nè: a o e i u,....”
Cậu nhóc Kiều An cũng tròn miệng đọc theo, nhóc đọc rất to, “a o e i u….”
Đọc đi đọc lại, không đến mấy lần, chính nhóc tự mình lăn ra ngủ.
Thật đúng là, cô còn cho rằng con trai mình rất hiếu học, nguyên lai là cũng giống như mấy đứa trẻ khác, học một chút liền lăn ra ngủ mất tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận