Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 352. Cùng Ăn Cơm

Editor: Tô Nhi
—--------------
Từ trước đến nay Du Phồn chưa từng ở chung với kiểu đồng chí nữ e ấp, bên cạnh cô ấy toàn những người có tính cách như cô ấy. Cho nên ở chung một chỗ, cả người Du Phồn cứ cảm thấy mất tự nhiên, quái quái ở chỗ nào, rất mất tự nhiên.
Một người hỏi một người đáp, dần dần không còn gì thú vị nữa, đề tài liền chuyển dần lên người Kiều Lộ.
“Ai đúng rồi, Kiều Lộ, tôi có một người bạn ở Hồng Kông thường xuyên tới đại lục, cậu ấy hay mang đồ trang điểm sang đây cho tôi, cô có muốn không tôi nhờ cậu ấy mua giùm cô luôn. Mỹ phẩm bên đó dùng siêu tốt.” Nói xong còn bổ sung một câu, “Dù sao cô cũng không thiếu tiền.”
Hai mắt Kiều Lộ lập tức phát sáng, “Được a, đương nhiên là mua rồi, tôi vẫn luôn rầu vì mỹ phẩm ở bách hóa quá ít đây.”
Ngay cả Trâu Hoa Anh cũng kinh ngạc nhìn về phía Du Phồn.
Hồng Kông? Nữ đồng chí này thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng bản lĩnh không nhỏ chút nào.
Trời ơi, bạn của Hồng Quân toàn những người có địa vị, một người so với một người còn lợi hại hơn!
Trong lòng Trâu Hoa Anh càng thêm biết ơn Lưu Hiểu Hồng vì đã tìm cho cô ta một người bạn trai tốt như vậy.
Tiếp tục trò chuyện thêm chốc lát, Kiều Lộ chú ý đến đồng hồ treo tường đã chỉ đến 6 giờ.
“An An, 6 giờ rồi, con mở tivi cho hai chị gái xem.”
“Dạ ~” Cậu nhóc lộc cộc chui xuống ghế, thuần thục mở tivi lên.
Cùm cụp một tiếng, giống như là một ký hiệu bị mật hay là thần chú riêng, mấy bạn nhỏ trong viện đều nhận được thông tin.
Cơ hồ là cùng một lúc, mấy bạn nhỏ trong viện đều chạy tới, “Xem tivi sao? Kiều An chúng mình tới rồi đây!”
Mấy bạn nhỏ xếp hàng ngồi xuống, vốn dĩ người lớn cũng định tới, nhưng thấy nhà Kiều Lộ có khách cho nên từ bỏ ý định này, chút nhãn lực này bọn họ vẫn có.
Ngoài phòng bếp nhỏ, truyền ra mùi thịt thơm phức, chọc cho lòng người ta ngứa ngáy không thôi.
Kiều Lộ cười kêu, “Hải Châu, học một chút về sau làm cho em ăn!”
Từ Hải Châu cũng phụ họa với vợ, kêu một tiếng, “Được!”
Cười ha ha ha vài tiếng, Kiều Lộ thu hồi ánh mắt.
“Nhà hai người mỗi ngày đều có mấy đứa nhỏ tới xem tivi sao?” Du Phồn bĩu môi uống nửa chén trà.
“Đúng vậy, nhiều người thì náo nhiệt thôi, đều là bạn của An An cả.” Kiều Lộ cười nói.
“Sách! Vợ chồng hai người thật chiều cậu nhóc.:
Nếu đổi thành Du Phồn, cô mới không thích nhiều con nít tới nhà mình xem tivi như vậy đâu, cô ấy ghét nhất là mấy đứa nhỏ ầm ĩ, ồn ào đến đâu cả đầu.”
Cũng may hôm nay tivi chiếu hoạt hình, đây là bộ hoạt hình nước ngoài, tên là Chuột Mickey. Bọn nhỏ đều xem đến mê mẫn, không muốn bỏ lỡ một tình tiết nào của phim, sao có thể ồn ào được.
Phim hoạt hình đang chiếu dở nhưng nhà Kiều Lộ phải dùng cơm, mấy bạn nhỏ luyến tiếc rời đi, bọn trẻ ăn ý đem ghế kéo xa bàn ăn, ngồi nghiêng ở một góc không ảnh hưởng đến mấy người Kiều Lộ ăn cơm.
Kiều An ngồi ở trên bàn ăn, một tay cầm chén một tay cầm đũa đôi mắt không rời khỏi màn hình tivi.
Kỳ thật Kiều Lộ không bao giờ cho con trai vừa ăn vừa xem tivi, hôm nay là phá lệ lần đầu tiên.
Rốt cuộc chuột Mickey một tuần chỉ chiếu mỗi thứ sáu…..
“Ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, gắp đồ ăn này, đừng khách khí.”
“ Ân, tôi biết rồi, anh đừng gắp nữa, người không biết còn tưởng anh là chủ nhà không đó.”
Hai người kẻ xướng người họa, chọc cho mọi người cười ha hả.
Dứt lời, phòng khách an tĩnh trong nháy mắt, sau đó Du Phồn hỏi.
“Bảo bối An An, chị nghe nói em đi học mẫu giáo, có phải ở nhà trẻ vui hơn ở nhà không?”
Cậu nhóc nghe thấy tên mình, dời lực chú ý lên bàn ăn, nuốt xuống ngụm cơm, lắc đầu nói, “Không có đâu ạ, ở nhà vui hơn.”
Du Phồn phụt cười một tiếng, lại hỏi: “Cô giáo sẽ tổ chức cho chơi cho em chơi đi? Nhà trẻ có nhiều bạn nhỏ, hẳn là rất vui mới đúng.”
Không giống như học tiểu học phải học kiến thức, ở nhà trẻ chỉ cần chơi hết mình là được.
Du Phồn nhớ lại quãng thời gian đó, vô ưu vô lo cái gì cũng không cần nghĩ, cho dù không có hoàn cảnh tốt như Kiều An nhưng vẫn rất vui vẻ, mỗi ngày hết ăn rồi chơi trôi qua vô cùng tốt.
Nói đến cái này, Kiều An rất chuyên nghiệp nói.
“ n, cô giáo sẽ tổ chức trò chơi, chơi đuổi bắt, chơi động tượng. Còn dạy tụi em hát múa, kể chuyện xưa nữa.” Nói như vậy, kỳ thật ở nhà trẻ không ít hoạt động chút nào.
“Nga? Nói nghe một chút đi!” Du Phồn nói.
Ai ngờ cậu nhóc Kiều An lắc đầu, nhìn lên tivi, “Không được đâu ạ, bây giờ đang ăn cơm không thể nói quá nhiều, không tốt.”
Đặc biệt là trong tình huống nhà có khác, trên bàn cơm Kiều An giữ im lặng là cách làm chính xác.
Không cần nói nhiều liền biết là Kiều An được giáo dục rất kỹ lưỡng.
Hai vợ chồng Kiều Lộ dạy con trai thật tốt, đứa nhỏ này vừa ngoan ngoãn lại vừa nghe lời, Kiều An không đi tham gia quân ngũ thật sự là đáng tiếc.
Nói xong, ánh mắt Kiều An gấp không chờ nổi mà hướng lên nhìn tivi.
Hình ảnh trong màn hình là hai chú sóc dùng hạt sồi ném vào vịt Donald, con vịt vị ném trúng đau đến mức vắt giò lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa kêu quạc quạc. Cảnh này chọc cho mấy đứa nhỏ ôm bụng cười to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận