Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 60. Đưa Vợ Giữ Tiền

Editor: Tô Nhi
—---------------
Kiều Lộ đang ở trong phòng ngủ trải chiếu, bỗng nhiên Từ Hải Châu đưa cho cô một chồng tiền.
Cô sửng sốt, việc đầu tiên không phải là cô nhận lấy, mà là nghi hoặc hỏi anh, “Đây là…”
“Đây là tiền của anh, đó là toàn bộ tiền mặt trong nhà.”
Nói xong, anh đưa thứ nắm trong tay còn lại ra, “Còn đây là sổ tiết kiệm, bên trong này có một ngàn bảy.”
“Nhiều như vậy?” Kiều Lộ đếm đếm, tiền mặt tổng cộng có hai trăm linh năm đồng, tám miếng vàng nguyên khối, cộng với sổ tiết kiệm một ngàn bảy, ngoài ra còn có bác vụn linh tinh các kiểu. Trách không được anh nói sính lễ hai trăm đồng là trong phạm vi anh bỏ ra được. Tiền tiết kiệm của anh là đã hơn một ngàn rưỡi rồi!
Ở niên đại này, một gia đình bình thường, một năm tiết kiệm được nhiều nhất trên dưới một trăm đồng, điều kiện có tốt đến đâu thì cũng không có hơn một ngàn tiền tiết kiệm, 500 liền đã tính là người giàu có, thế nhưng Từ Hải Châu có hơn hai ngàn!
Lúc trước, chị Lưu có nói Từ Hải Châu điều kiện không tốt, đây là điều kiện không tốt chỗ nào a! Điều kiện của cô mới thật sự là không tốt, mang theo con của chồng trước, toàn thân không có một đồng, gả cho Từ Hải Châu không khác gì là “trèo cao”!
Nhận thấy sự kinh ngạc của Kiều Lộ, Từ Hải Châu cười, anh đem tiền tiết kiệm nhét vào tay cô, ấn ngón tay cho cô giữa chặt.
“Trước đây, khi đi làm anh tích cóp lại, sau này bày bán lại sinh lời. Anh ở một mình cũng không có quá nhiều tiền cần phải tiêu, cứ để giành đó, tích tiểu thành đại.”
Cho dù mỗi tháng anh gửi tiền về quê cho ba mẹ nhưng tiền thừa còn lại cũng không ít.
Đầu thập niên 80, hai hào là đã mua được một cân cải thìa, năm hào là đã mua được một cân cà chua. Trong túi tùy tiện lấy ra một tờ đại đoàn kết là được mọi người kêu là “thổ hào”. Ở thời này, trong túi mọi người chỉ có mấy hào, có được hai đồng đã là mang nhiều tiền trong người, một tờ đại đoàn kết là cả một gia sản. Khác rất nhiều so với ba mươi bốn mươi năm sau.
Lại nói, Kiều Lộ ở nông thôn với ba mẹ, quanh năm suốt tháng tiết kiệm, để dành từng đồng, cả năm để dành nhiều nhất cũng chưa đến mười đồng đâu!
Nội tâm Kiều Lộ cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Vì sao đưa tiền này cho em?”
“Hiện tại, em là vợ của anh, vợ quản tiền bạc trong nhà là điều hiển nhiên.” Thanh âm của Từ Hải Châu nhu thuận, lại có chút từ tính. Nghe vào tai làm cho lục phủ ngũ tạng đều ngứa ngáy.
Trong lòng Kiều Lộ lộp bộp, thời điểm anh kêu cô là vợ, cô cảm thấy trái tim mình như muốn nổ ra.
Cô không tiếng động xoa xoa ngực mình, “Ai nói với anh lời này?”
Hai người nhìn nhau chăm chú, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào như đang khắc họa rõ ràng những góc cạnh trên mặt anh, làm khuôn mặt anh càng thêm soái khí.
“Anh quên là ai rồi, nhưng anh cảm thấy là như thế này.”
Đối với ánh mắt chế nhạo của Kiều Lộ, thanh âm Từ Hải Châu có chút ngượng ngùng, “Về sau anh sẽ nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, cho hai mẹ con em không cần phải lo cơm ăn áo mặt, sống thật thoải mái.”
Anh nói hai mẹ con em, chứ không phải “em”.
Chính những chi tiết nhỏ như vậy mới có thể dễ dàng làm cho Kiều Lộ cảm động, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.
“Số tiền tiết kiệm này của anh cũng đủ cho một nhà ba người chúng ta không lo ở lo ăn.”
“Còn chưa đủ.” Từ Hải Châu lắc đầu cười, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Hiện tại tiền giấy này vẫn chưa có, đến khi nào để giành được tiền giấy thì mới tự do.”
“Kia, không phải thành vạn nguyên hộ * sao?” Kiều Lộ hài hước hỏi, cô trở bàn tay, nắm lấy tay anh, như vậy mới ấm áp thoải mái.
(*) Vạn nguyên hộ, để khuyến khích phát triển kinh tế, nhà nước đã trao tặng danh hiệu vạn nguyên hộ như sự biểu dương và khích lệ cho những hộ gia đình tiên phong làm giàu. Có thể nói, danh hiệu này thời bấy giờ rất cao quý, chắc chắn sẽ được đăng báo, để cho người dân cả nước cùng biết.
Từ Hải Châu nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, “Em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Tuy rằng, hiện tại anh chỉ bày bán vỉa hè, nhưng làm người ai chẳng có ước mơ, càng không sợ ước mơ của mình khoa trương.
Kiều Lộ giữ sổ tiết kiệm, tiền mặt thì cô không cầm hết, cô lấy một trăm đồng, còn dư lại thì đưa cho anh, “Đàn ông ở ngoài buôn bán trên người vẫn nên có chút tiền đề phòng.”
Tựa hồ cảm thấy có lý, Từ Hải Châu lúc này cũng không cự tuyết mà nhận lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận