Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 234. Bán Quần Áo Chớ Không Bán Mình

Editor: Tô Nhi
—---------------
Từ Hải Châu và Lý Hồng Quân đến buổi sáng thứ tư thì có mặt ở bến xe Lê An, hai người vội vội vàng vàng mang đồ trở về.
Về nhà ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại đã là 1 giờ chiều. Đến phòng tắm công cộng tắm một cái, thu thập thoải đáng liền đạp xe đến phố Bạch Vân.
Người chưa tới, tiếng cười đã tới trước. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng cười khoa trương của Lý Hồng Quân truyền tới.
“Em dâu! Chúng ta đã trở lại rồi đây! Anh kể cho em nghe chuyện này thú vị lắm. Ha ha ha!”
Nhìn thấy người, Kiều Lộ vui mừng chạy ra đón, cậu nhóc Kiều An cũng buông bút trong tay xuống cháy tọt vào lòng Từ Hải Châu: “Ba ba! Con nhớ ba ba quá đi!”
Từ Hải Châu hơi hơi khom lưng, đem con trai bế lên, hết hôn rồi lại ôm, “Ba ba cũng nhớ con. Mấy hôm nay ở nhà với mẹ thế nào, hai bữa nay con có xem TV không?”
“ Ân! Con có xem! Con mời mọi người đến nhà mình xem, anh Khanh Khang nói hâm mộ con vì ba ba mua TV cho con với mẹ nha.”
Trong giọng nói tràn đầy vẻ tự hào.
Kiếm tiền để làm gì? Không phải là để cho vợ và con trai có cuộc sống thoải mái sao!
Từ Hải Châu ôn nhu mà chọc chọc mũi nhỏ của cậu nhóc: “Vui vẻ thì tốt, mua TV là để cho con với mẹ vui vẻ nha.”
“Hì hì ~”
“Ha ha ha, em dâu, mau, trước đừng động vào Từ Hải Châu. Anh kể cho em chuyện ở đặc khu này, nghe buồn cười cực!”
Nhận bao hàng, cùng Từ Hải Châu đem kiện hàng tách ra, không quên dựng lỗ tai lên: “Anh kể đi, em nghe nè.”
“Ha ha ha~” Tuy rằng chuyện đã qua hai ngày, nhưng nhớ lại Từ Hải Châu vẫn thấy mắc cười.
“Chính là hôm đó bọn anh vừa tới đặc khu, tới xưởng để nhập hàng, thời điểm nhập hàng xong trên đường gặp một bác gái béo ăn mặc xa hoa, trên cổ còn đeo cái vòng kim cương to như thế này. Nhìn một cái liền biết không phải là người thường.”
“ Ân, sau đó thì sao?” Kiều Lộ dừng động tác lại, chống tay lên bàn lẳng lặng chờ Lý Hồng Quân kể tiếp.
“Ha ha ha, cũng không biết bác gái đó bị làm sao, đột nhiên ngăn bọn anh lại, hỏi Từ Hải Châu có phải là tiểu thương đến đây nhập hàng không? Anh liền nói bọn anh đều bán quần áo. Kết quả là bác gái đó đánh giá bọn anh từ trên xuống dưới một lượt, cười ẩn ý, nói: ‘Ta ở chỗ này có tuyển người làm trợ lý, một tháng hai trăm đồng’.”
“Em biết không, lúc đó bọn anh ngốc luôn tại chỗ! Hải Châu so với anh phản ứng lại trước, vừa định từ chối, anh liền chặn cậu ấy lại, hỏi bác gái đó, làm trợ lý là làm gì, nhận công việc gì?”
“Bác gái đó nói: ‘Chính là phụ trách sinh hoạt của tôi mỗi ngày, thời thời khắc khắc đều bên cạnh tôi, bưng trà rót nước, đi dạo với tôi, xách giỏ gì đó. Công việc rất đơn giản, đãi ngộ tốt, ngày lễ tết còn được tặng quà. Hơn nữa, một tháng hai trăm, đối với người đại lục hẳn là con số cao đi?”
“Ai nha, anh nói, kia chẳng phải là bảo mẫu sao. Ha ha ha ~ Cái gì mà trợ lý a, nghe thật mỹ miều, nghe thì cao cấp, nhưng chẳng khác nào tìm một bảo mẫu nam đâu. Ha ha ha ~”
“Phốc ~” Du Phồn ở cách vạch cười ra tiếng, trà hoa lài cũng bị phun đầy đất.
Quả thật là Du Phồn không nhịn được, chạy nhanh tới: “Tôi nói này, Từ Hải Châu là loại người sẽ làm chuyện giống vậy sao?”
“Không phải vậy, Du Phồn a, em nhìn việc đừng chỉ nhìn mặt ngoài, ý bác gái đó muốn tìm một người trợ lý hầu hạ trên giường a! Nói trắng ra là muốn bao dưỡng Từ Hải Châu đó. Ha ha ha ~”
Từ Hải Châu: “........”
Anh quay đầu nhìn về phía vợ mình, sắc mặt không chút gợn sóng, khóe miệng hơi giương lên, bộ dạng hệt đang xem kịch, chăm chú nhìn anh…
Lại nhìn con trai mình, nắm chặt áo Kiều Lộ, không hiểu nhìn phía anh, “Ba ba, chú đang nói cái gì vậy, ai làm bảo mẫu nha, làm bảo mẫu là làm gì vậy?”
Từ Hải Châu: “........”
Ha ha ha.
Kiều Lộ nghẹn cười, nói: “Kia, vậy Hải Châu trả lời thế nào, cũng không thể không nói gì mà rời đi.”
“Không không không, Từ Hải Châu nói, để anh diễn lại cho em xem.”
Nói rồi, học ngữ khí Từ Hải Châu, thập phần nghiêm túc nói: “......Xin lỗi, tôi bán quần áo không bán mình.”
“Phốc ~ Ha ha ha ~ Sao trên đời lại có loại người này a, nhìn đã năm mấy gần sáu mươi tuổi. Chỉ có thể nói là người Hồng Kông đúng là biết cách chơi.”
Sau đó vị bác gái đó đi theo hỏi vài lần, thấy anh kiên quyết liền hết hứng thú. Bác gái cũng là người sĩ diện, lập tức quay đầu đi, còn quăng xuống 2 cái danh thiếp, nói bọn họ khi nào hối hận có thể liên lạc, nhưng đáng tiếc đã bị Từ Hải Châu ném vào sọt rác.
Nhìn mặt nam nhân nhà mình, lắc đầu: “Đúng là lam nhan họa thủy mà!”
Từ Hải Châu: “???” Anh nằm không cũng trúng đáng, anh vô cùng vô tội, anh không trêu chọc ai cả….
Bạn cần đăng nhập để bình luận