Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 421. Chủ Địa Ốc

Editor: Tô Nhi
—--------------
Bận rộn từ 7 giờ sáng đến 11 giờ. Cuối cùng cũng có chút thời gian, mang vợ và con gái, còn có mấy vị cổ đông ra ngoài tìm quán cơm trưa.
“Tuần sau bạn tôi rảnh, để cậu ấy mời mọi người ăn một bữa cơm, thuận tiện giới thiệu cho mọi người làm quen.
Sau khi ăn xong, Du Phồn bỗng nhắc tới người bạn Hồng Kông thần bí kia của mình.
Cô ấy không chút để ý mà mở miệng, “Bạn tôi quen rất nhiều người, nói không chừng có thể giới thiệu cho nhà máy chúng ta mấy đơn đặt hàng. Nếu tôi dỗ cậu ấy vui vẻ, nói không chừng còn có mấy đơn lớn đó.”
Giúp Từ Hải Châu là giúp chính mình, đương nhiên Du Phồn sẽ không để cho xưởng An Tiếu không có đơn hàng.
“Bạn của cô cũng làm về mảng trang phục?” Từ Hải Châu hỏi.
“Không phải.” Du Phồn lắc đầu, chống cằm nghĩ, “Nhà bọn họ là doanh nghiệp lớn, giống như là ngành nào cũng có quan hệ với bọn họ nhưng chủ yếu bọn họ làm địa ốc. Anh chỉ cần biết cậu ấy rất có tiền là được rồi.
Ông chủ địa ốc? Ông chủ địa ốc ở Hồng Kông?!
Tha thứ cho kiến thức rộng rãi của Kiều Lộ, cô nhịn không được mà kinh hãi.
Ông chủ của công ty địa ốc ở Hồng Kông? Kia không còn gọi là ông chủ nữa đâu, phải gọi là ông chủ của ông chủ! Thuộc về nhóm người nằm ở đỉnh cao của tháp!
Thập niên 80 thập niên 90, Hồng Kông đã phát triển hơn đại lục một bậc, ngành địa ốc rất nóng, giá nhà cực kỳ cao. Làm ngành này trừ bỏ có tiền còn có phải có nhân mạch, bối cảnh…..
Tóm là chủ của chủ!
Đánh giá Du Phồn trên dưới một lượt, cô bắt đầu hoài nghi Du Phồn cũng giống như Triệu Quỳ Hoa ở ngoài viện của đại tạp viện. Thời trẻ ba cô ấy nhập cư trái phép vào Hồng Kông, làm ăn buôn bán, làm giàu, sau đó lén quay lại đại lục giúp đỡ vợ và con gái?
Rất khó để khiến cho người khác không hoài nghi a….
=================
Buổi chiều người tới xin việc làm ít hơn hai phần ba so với buổi sáng, mọi người trong xóm nghe tin cũng sôi nổi tới đây.
“Nha, thật sự là hai vợ chồng hai đứa!”
“Hai vợ chồng ngẩng đầu, sắc mặt kinh ngạc, cười nói, “Là mọi người a, mau vào đi.”
“Kiều Lộ a! Kiều Lộ a! Hai vợ chồng hai đứa nói là làm, thật sự mở xưởng quần áo?” Mọi người ngượng ngùng đẩy nhau, không ai dám là người đầu tiên vào văn phòng, ai cũng câu nệ.
Một đường đi tới, thẳng cho đến khi thấy bảng xưởng quần áo An Tiếu, mọi người mới dám xác nhận, nhà máy này thật sự là do hai vợ chồng Kiều Lộ mở!
“Đúng vậy, mọi người đều vào đi, bên ngoài nóng lắm, mau vào ngồi cho mát.”
Văn phòng của xưởng nằm hướng Tây Bắc, do nhà xưởng cũng chỉ có vài vị cổ đông nên chia thành hai, một phòng cho vợ chồng Từ Hải Châu, một phòng cho Du Phồn và Lý Hồng Quân. Mỗi phòng đại khái rộng tầm mười mét vuông.
Văn phòng đã quét dọn trước còn tính là sách sẽ, Kiều Lộ vô cùng thích thú mà mua hai cây phát tài đặt trên hai bàn làm việc, lại đi chợ second - hand mua thêm tủ sách cũ đặt sau bàn làm việc. Mấy loại sách kinh tế Từ Hải Châu đang đọc được bày lên hết, về sau sẽ nhiều hơn, còn giờ cứ để thế tạm đi.
Ngược lại với văn phòng, dưới xưởng thật sự rất dơ và lộn xộn, dưới sàn thì một đống bụi, cũng chưa kịp thuê người dọn dẹp.
“Đúng vậy, tới, mọi người mau vào ngồi.” Kiều Lộ ôm con gái không tiện tiếp hàng xóm, cho nên cô chỉ mấy người hàng xóm ngồi trên ghế dài.
Có tám người tới, thím Trần, thím Điền, còn có Ngô Quế Phương, thêm mấy thím ở ngoại viện có quan hệ tốt.
Bọn họ đều là công thần của nhà cô, nếu không có bọn họ trợ giúp, Tử Tinh Đình sẽ không có quần áo chất lượng như vậy, cho nên phải xem là công thần mà đối đãi.
Đem cục cưng Tiếu Tiếu cho Từ Hải Châu giữ, Kiều Lộ pha cho mỗi người một ly trà Long Tĩnh, lấy một chút bánh đã chuẩn bị từ trước ra chiêu đãi mọi người.
“Ai nha Kiều lão bản, Từ lão bản, ai nha, hai người thật khách khí nga!” Thím Điền kinh sợ, ngữ khí hài hước.
Thím Trần chậc một tiếng, liếc hàng xóm của mình: “Hắc! Bà già Điền này, bà nói cái gì á! Gọi đúng là Từ xưởng trưởng, vợ của xưởng trưởng!”
Mọi người đều bật cười ha hả, nguyên lai còn sợ hai vợ chồng Kiều Lộ mở nhà máy, sẽ xem thường hàng xóm cũ là bọn họ. Kết quả a, người ta chẳng những không chê, còn lấy trà ngon ra tiếp đãi, cực kỳ khách khí.
“Là là…..” Thím Điền phủi phủi miệng mình, “Từ xưởng trưởng! Vợ xưởng trưởng!”
Hai thím lớn tuổi làm cho Kiều Lộ bật cười, “Đều là hàng xóm cả, mọi người khách khí làm gì. Vẫn kêu tên như trước đây đi, bằng không cháu mới là người ngại.”
“Kia, như vậy càng tốt, chỉ sợ hai người không cao hứng.” Kêu tên rất tốt, rất thân thuộc.
Có thể làm bạn với xưởng trưởng của nhà máy, chỉ cần nói ra, rất là có thể diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận