Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 370. Tìm Kiếm

Editor: Tô Nhi
—----------
Xào xong đồ ăn đi vào phòng khác, Kiều Lộ khóc cả ngày, lại một ngày một đêm chưa chợp mắt nên đã dựa vào bàn ngủ say.
Kiều Yên vừa định đem người đánh thức thì thấy Từ Hải Châu vội vàng mang hai hộp cơm đi vào nhà.
“Chị?” Nhìn thấy Kiều Yên, Từ Hải Châu có chút kinh ngạc, “Kiều Lộ đâu ạ?”
Tha thứ cho Từ Hải Châu sốt ruột đến hoảng, hơn nữa anh mệt mỏi cả ngày nên cũng không để ý thấy Kiều Lộ nằm trên bàn ngay trước mắt.
“Phỏng chừng Kiều Lộ khóc mệt nên ngủ rồi.”
Từ Hải Châu cúi đầu thấy Kiều Lộ nằm trên bàn lã đi.
Anh hít sâu một hơi, buông hộp cơm xuống, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Kiều Yên nén lại cảm xúc chua xót, hít sâu một hơi, cởi bỏ tạp dề, “Chị đi về tìm thêm vài người giúp đỡ, em chăm sóc con bé nha.”
“Dạ được, chị đi thong thả.”
Thời điểm được Từ Hải Châu ôm Kiều Lộ đã tỉnh, cô dùng sức nắm chặt tay anh, gấp gáp hỏi: “Hải Châu, con trai đâu, anh tìm thấy Kiều An không?”
Kỳ thật Kiều Lộ cũng biết, nếu tìm được con trai, Từ Hải Châu nhất định chờ không được mà báo cô liền.
Lúc này không nói, nhất định là còn chưa tìm thấy…..
Anh nhìn cô không nói lời nào, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của vợ, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, môi mỏng mím chặt, Kiều Lộ chua xót, rơi lệ.
“Đừng khóc, em đừng khóc, mắt sưng lên cả rồi.” Bàn tay thô ráp vì cô mà lau đi nước mắt.
“Để em đi tìm thôi, chúng ta cùng nhau tìm Kiều An….” Kiều Lộ đau khổ năn nỉ anh.
Đôi mắt Từ Hải Châu phiếm hồng, đồng tử ngưng kết màn sương, xoa xoa bả vai cô, “Em ngoan ngoãn ở trong nhà, thân thể em không tốt, nếu em ra ngoài tìm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì em muốn anh phải làm sao bây giờ?”
Không khí trong nhà tĩnh mịch đến mức thở không thông. Sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng, Kiều Lộ không khống chế được mà ôm Từ Hải Châu khóc rống.
“An An phải làm sao đây? An An còn nhỏ như vậy, thằng bé còn rất nhỏ a! Hải Châu….Hải Châu, anh nhất định phải tìm được thằng bé, nhất định….”
Nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Nhưng anh không thể khóc trước mặt vợ mình, không thể để cho cô nhìn thấy.
Anh là trụ cột trong nhà, nếu anh cũng ngã xuống, cái nhà này thật sự không còn hy vọng.
Vội vàng ăn mấy muỗng cơm, Từ Hải Châu tiếp tục ra cửa tìm Kiều An.
Từ Hải Châu cũng hai người anh em ngồi đến ga tàu tìm kiếm, bên bến xe cũng có người, chỗ ra vào thành phố cũng có người được cử tới canh.
Anh vận dụng hết những mối quan hệ của mình, bất luận là thân hay không thân, chỉ cần giúp anh tìm được con trai, cái gì anh cũng sẽ trả giá.
Thời buổi này không có ô tô, muốn mang trẻ con ra khỏi thành phố không phải là chuyện dễ dàng, rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Chỉ sợ là bọn bắt cóc đem Kiều An bỏ vào trong túi hoặc trong rương, như vậy sẽ không dễ dàng phát hiện nhưng rất nguy hiểm cho Kiều An a!
Cho nên hai vợ chồng rất gấp.
Mong ông trời phù hộ, cho dù không tìm thấy, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Đồng dạng, hôm nay ngồi ở ga tàu hỏa canh một ngày trời cũng không có thu hoạch gì
Lý Tú Tú không biết từ đâu nghe được tin tức con trai Kiều Lộ bị bắt, cho nên chị ta ẵm em bé chạy đến đại tạp viện.
Phía sau là hai củ cải nhỏ, hai đứa bé vẫn là bộ dạng khó coi như cũ, nhưng rốt cuộc cũng có một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài.
Một nhà năm người hiện tại vẫn đang ở trong miếu. Triệu Tuyền sinh ra ở nông thôn, cái gì cũng không có nhưng có một thân sức khỏe tốt.
Sau đó đến bến tàu làm người khuân vác, một ngày kiếm được 2 đồng, nhưng không phải ngày nào cũng đi làm, có đôi khi không có hàng phải đi về nhà, chờ có lại làm tiếp.
Một tháng làm việc miễn cưỡng mới kiếm được 30 đồng, nhưng bọn họ cũng không thể về nông thôn.
Mà Lý Tú Tú tuy rằng tốt nghiệp sơ trung nhưng xuống nông thôn mấy năm trừ bỏ trồng trọt cũng không thể làm gì khác.
Hiện tại chỉ ta ở trong miếu chăm sóc mấy đứa nhỏ, có đôi khi tìm hàng xóm tán gẫu.
Chị ta luôn cố tình bán thảm trước mặt Kiều Lộ nhưng gần đây vẫn luôn không thấy cô. Lý Tú Tú nghe mọi người nói vợ chồng Kiều Lộ buôn bán rất bận rộn, muốn gặp hai người cũng không dễ.
Thật vất vả buổi chiều tan tầm mới có mặt ở nhà, kết quả là cơm nước xong xuôi một nhà ba người lại nắm tay đi dạo, cho dù chị ta muốn tiếp cận thì cũng không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận