Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 141. Học Hát

Editor: Tô Nhi
—--------------
m thanh thình lình phát ra làm cho Kiều An hoảng sợ, cậu nhóc rất thích thú, hai chân nhỏ kích động nhảy lên nhảy xuống, “Ba ba, ba ba! Con có thể ấn ấn được không?”
Mấy người lớn cảm thấy rất buồn cười, ai cũng nhìn cậu nhóc. Từ Hải Châu tránh sang một bên, dắt tay con trai lại gần, “Có thể, con đến đây đi!”
“Ấn cái nào nha?” Cậu nhóc giơ ngón tay lên, nóng lòng muốn thử lắm rồi!
“Cái này là nút mở, mở hay tắt đều ấn nút này. Chỗ này là để chỉnh âm lượng, đây là tăng, đây làm giảm. Chỗ này còn xoay tròn, xoay tròn để chỉnh đài,... Con nhớ kỹ không?”
Kiều An suy tư một chút mới gật đầu, “ Ân….Nhớ được một chút.”
Lần đầu tiếp xúc, sao có thể nhớ kỹ được. Bất quá, không sao, tương lai còn dài, nhóc vẫn còn có thời gian để học cách sử dụng!
Cậu nhóc đem tay qua, thử ấn chỗ này một chút, chỗ nọ một chút. Điều duy nhất là lúc ấn chỗ nào thì Kiều An cũng dùng lực rất nhẹ giống như nếu nhóc dùng sức ấn mạnh thì cái nút sẽ bị hư.
Kiều An khó hiểu gãi gãi đầu, “Ba ba, có phải là con phải ấn nó rất nhẹ, rất nhẹ đúng không nha?”
Kiều Lộ cười ra nước mắt, “Không cần a, con vẫn còn rất nhỏ, có thể dùng lực nhiều hơn một chút.”
Kiều An rất tin tưởng lời của mẹ, ngón tay ấn mạnh vào nút nào đó trên radio. Thình lình, âm thanh phát ra, âm lượng rất lớn, đã thành công dọa cho cậu nhóc khiếp sợ. Kiều An trực tiếp trốn vào trong lòng ngực Kiều Lộ.
“Oa, mẹ ơi!”
Cậu nhóc chui rúc vào ngực Kiều Lộ, mông nhỏ dẩu lên, thân thể run kịch liệt, trông rất ngộ nghĩnh.
“Ha ha ha ~” Lý Hồng Quân thập phần không khách khí mà cười ra tiếng, hai vợ chồng Kiều Lộ cũng buồn cười.
“Đừng sợ, radio là do con mở mà.” Kiều Lộ vỗ vỗ bả vai Kiều An, ý bảo cậu ngẩng lên.
Kiều An nâng đầu lên, lúc này mọi người mới phát hiện, mắt cậu nhóc hồng hồng, mặt cũng đỏ rực, miệng chu lên tràn đầy ủy khuất. Kiều An cũng ý thức được mình bị dọa, cậu nhóc tràn đầy xấu hổ.
Phụt ~ Sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Đùa nghịch ra radio trong chốc lát, Kiều Lộ đứng dậy chuẩn bị đi chợ với Ngô Quế Phương. Trước khi đi, cô còn cố ý dặn Lý Hồng Quân ở lại ăn bữa trưa.
Mà Lý Hồng Quân cũng không cự tuyệt, còn nói là chờ bữa tiệc lớn.
Khi Kiều Lộ đi mua đồ ăn trở về, trong nội viện cực kỳ náo nhiệt. Trần gia, Hồ gia, Điền gia,... Mấy đứa trẻ ở các nhà trong nội viện đều tụ tập dưới gốc cây sơn trà. Mà đứng chính giữa bọn nhóc là con trai bảo bối nhà mình. Kiều An đang ngồi trên ghế nhỏ, trong ngực ôm chiếc radio mới tinh, mà tiết mục phát trên radio là những tiết mục dành cho thiếu nhi.
“Tháp tích tháp, tháp tích tháp, tháp tích tháp ~ Nào bạn nhỏ, bắt đầu vỗ tay nhỏ theo nhịp!”
Mấy đứa nhỏ làm theo, bầu không khí rất vui vẻ. Thỉnh thoáng có gió gió đông lạnh thổi qua nhưng bọn nhỏ vẫn háo hức như cũ.
Kiều Lộ định kêu bọn nhỏ vào nhà nghe, nhưng thấy bộ dạng mê mẩn như vậy… Tính, cô quyết định không quấy rầy.
Ở đại tạp viện, phần lớn tập trung những hộ gia đình trung lưu trở xuống ở Lê An. Trong nội viện, trước mắt chưa có nhà nào sắm radio, nhưng các vận dụng như xe đạp, máy may thì cũng có mấy hộ đã sắm.
Ở ngoại viện cũng có một bạn nhỏ 13 tuổi tên Châu Dương, nhà cô bé không những có radio mà còn có tv. Mỗi buổi chiều, mọi người đều chen chúc ở Châu gia. Mọi người ở đây đều rất hâm mộ nhà cô bé. Nghe đâu ba của cô bé bốn năm trước theo bạn đi Hồng Kông làm ăn, sau này mỗi tháng đều gửi về nhà rất nhiều tiền, dừng mãi không hết làm cho mọi người đều ghen tị.
Làm xong cơm trưa, Kiều Lộ ra trước nhà gọi người. Bọn trẻ đang chìm đắm trong âm thanh lúc này mới bừng tỉnh.
“An An! Ăn cơm!”
Cậu nhóc Kiều An bừng tỉnh như người vừa mới thức dậy. Cậu nhóc lấy lại tinh thần, ôm radio, thỏa mãn vỗ vỗ. Kiều An dùng sức ấn nút tắt, bầu không khí liền lặng ngắt như tờ.
“Được rồi, em phải về rồi, hẹn gặp lại mọi người.” Lộc cộc, cậu nhóc Kiều An vui vẻ chạy chậm về nhà.
Các bạn nhỏ đều lưu luyến nhìn theo hướng Kiều An rời đi.
Từ Hải Châu đứng chờ con trai ở cửa, một tay nhận lấy cái radio, một tay ôm con trai lên, hôn lên khuôn mặt lạnh lẽo của Kiều An, “Thế nào, tiết mục nghe có hay không?”
“ Ân! Quá là hay luôn. Ba bam con còn học được một bài hát thiếu nhi!” Bọn trẻ ở giai đoạn này đều đang ở tuổi bắt chước. Kiều An cũng vậy, khi nói chuyện thỉnh thoảng Kiều An cũng sẽ chêm vào một ít khẩu âm của người phương bắc giống như Từ Hải Châu.
Có một câu quả thật rất đúng, tiếng bắc là tiếng dễ bắt chước nhất.
Lý Hồng Quân ở bên gặm táo, cười hỏi Kiều An, “Tiểu bảo bối, cháu học được bài nào, tới đây hát cho chú nghe thử một chút nào.”
Đại khái là được ba ba ôm trong ngực, Kiều An rất tự tin cất cao giọng hát. Thế mà cậu nhóc có thể hát được hết một bài, không luống cuống quên lời, giọng mềm mềm mại mại.
“Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp ~ Ta là đứa trẻ chăm chỉ ~”
Hát hết một bài, mọi người đều vỗ tay.
Cậu nhóc Kiều An được ba ba khen, còn được chú Lý khen. Cuối cùng, mẹ bưng đồ ăn đi vào cũng khen nhóc.
Mãi cho đến khi ăn cơm, Kiều An vẫn còn rất kiêu ngạo mà ưỡn thẳng ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận