Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 410. Có Nhớ Con Không?

Editor: Tô Nhi
—---------------
Buổi chiều, Kiều An tan học về, chuyện đầu tiên sau khi về nhà là ném cặp sách xuống, chạy vào phòng tìm mẹ với em gái.
“Mẹ! Mẹ! Em gái! Con có chuyện này muốn nói với hai người!”
Hi hi ha ha chạy lại, kết quả vào phòng lại không thấy ai, buồn bực quay đầu ra ngoài.
“An An, con gấp cáo gì, mẹ kêu con cũng không nghe.”
Kiều Lộ lay lay cô nhóc trong ngực, cô nhóc khó có khi không buồn ngủ, Kiều Lộ mang cô nhóc ra ngoài tắm hoàng hôn.
Ai nha, thì ra mẹ và em gái đang ở ngoài ban công, Kiều An lập tức chạy ra ngoài.
‘Mẹ! Em gái hôm nay có ngoan không ạ? Em gái có nhớ con không?”
Cậu nhóc hưng phấn chạy tới chỗ hai người, nhưng thời điểm ra tới ban công thì thả chậm bước chân, sợ đụng trúng mẹ và em gái.
“Nhớ, đương nhiên nhớ con rồi, em gái không thấy con, uống sữa cũng không ngon.” Lấy ngón tay gãi gãi cằm Kiều An.
Sau khi sinh đứa thứ hai, cục cưng đầu tiên càng phải chăm sóc nhiều hơn.
“A, làm sao bây giờ, nếu không…..” Kiều An chớt lóe lên, “Kia, mẹ đem ảnh chụp con cho em gái coi đi, ảnh chụp của gia đình chúng ta, trên đó có hình con. Đúng rồi, khi nào nhà mình đi chụp hình lại vậy mẹ, nhất định phải chụp chung với em gái.”
“Còn lâu lắm.” Kiều Lộ bật cười, liếc mắt nhìn Từ Hải Châu, thấy anh cầm giỏ rau đi vào bếp, anh chuẩn bị thể hiện trù nghệ của mình.
Trong lòng Kiều Lộ ngọt ngay, nói với cục cưng lớn, “Chờ em gái ra tháng, chúng ta đi chụp ảnh gia đình.”
“Dạ được!” Nắm lấy vạt áo Kiều Lộ, bước từng bước nhỏ theo cô vào phòng khách, “Mẹ, khi nào em gái ra tháng? Ra tháng là tháng mấy mẹ?”
“Ra tháng là tròn một tháng nha!”
“Một tháng, vậy bây giờ còn mấy tháng ạ?”
“Còn mười ngày đi.”
“A, như vậy rất nhanh.”
“Đúng vậy.”
Buổi tối hôm nay gồm canh cá, mì xào cải xanh, lại thêm bí đỏ xào và một dĩa súp lơ xanh hấp.
Ăn xong, cho Tiếu Tiếu uống sữa, cô nhóc uống xong liền ngủ, sau khi cô bé ngủ, Kiều Lộ ôm Tiếu Tiếu ra phòng khách đung đưa mấy vòng. Bởi vì cô chưa thể ra cửa, cho nên nhiệm vụ mang Kiều An đi tản bộ thuận tiện chơi bóng rổ hiện tại đã giao cho Từ Hải Châu.
Đây là thói quen của nhà họ Từ, mỗi ngày phải vận động một chút, ba mẹ và con cùng nhau làm, ít cũng được nhiều cũng được, có thể rèn tính thích vận động.
Kiều Lộ lưu luyến nhìn theo bóng dáng hai ba con ra cửa, trước khi đi, Kiều An còn dặn Kiều Lộ ở nhà ngoan ngoãn, chờ lát nữa nhóc về sẽ mang đồ ăn ngon cho cô. Ngữ điệu hệt như đang dỗ con nít.
Không nhịn được cười ra tiếng.
Bên này, sáu giờ, mở tivi lên, bên trong đang chiếu bộ phim rất nổi tiếng ở đại lục gần đây, phim truyền hình dài tập ~ [Bến Thượng Hải]
Kiều An và Từ Hải Châu rất thích phim này, mỗi ngày đều ngồi trước TV chờ coi phim, hai ba con thích đến nỗi mỗi ngày không có việc gì con rầm rì hát hai ba câu.
Lúc này, đáng ra là nên đi bộ về rồi chứ, nhưng lại không có động tĩnh nào ngoài cửa.
Kiều Lộ nhìn tivi mà chán muốn chết, cốt truyện của phim cô đều biết, trước đây xem cùng chồng và con trai còn cảm thấy có chút ý nghĩa, lúc này tự mình xem thì chán không buồn coi nữa.
Nhìn phim không bằng nhìn bảo bối Tiếu Tiếu, lúc này cô nhóc đang trong ngực cô ngủ ngon lành, điềm tĩnh an nhu, khuôn mặt phấn nộn. Còn chưa ra tháng nhưng sống mũi cô nhóc đã rõ ràng, cằm cũng đã lộ ra đường nét!
Có thể nhìn ra, bảo bối Tiếu Tiếu tương lai là người có giá trị nhan sắc cực kỳ tốt.
Ngũ quan đều chọn ưu điểm của ba mẹ, chắc chắn là đại mỹ nhân!
Nhìn nhìn một hồi, ngáp một cái, ôm bảo bối Tiếu Tiếu dựa vào sô pha ngủ.
Không biết qua bao lâu, có thể là một thế kỷ nhưng kỳ thật mới là mười phút.
Mới vừa uống sữa no cách đây không lâu, bỗng nhiên Tiếu Tiếu ở trong ngực mẹ thở hổn hển vặn vẹo người, biên độ quá lớn làm cho Kiều Lộ mơ hồ tỉnh dậy.
“Sao vậy bảo bối?”
Ngáp một tiếng thật dài, còn chưa ngủ đủ.
Vừa nhìn đồng hồ, chỉ mới sáu giờ hai mươi.
Mới ngủ được mười phút, không phải cô nhóc này đói bụng rồi đó chứ? Nhưng mà mười phút trước mới cho ăn xong mà.
Tiếu Tiếu mới sinh được nhiên không nói, cũng không khóc, cô nhóc ở trong ngực cô văn mông qua vặn mông lại, cọ tới cọ lui.
Kiều Lộ dụi mắt, vén áo lên cho con gái ăn.
Kết quả Tiếu Tiếu không ăn, miệng nhỏ chu lên như muốn nói gì đó, nhưng mà không nói thành lời, đành phải vặn mông, không ngừng phát ra tiếng rầm rì.
“Làm sao vậy Tiếu Tiếu? Có phải nhớ ba ba rồi không? Hay là nhớ anh trai? Sao tiểu tham ăn như con lại không chịu uống sữa?”
Hỏi xong, đương nhiên là không ai đáp lại.
Tiếu Tiếu vẫn như cũ, đồ ăn đưa tới miếng cũng không chịu bú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận