Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 468. Phiên Ngoại 11

Editor: Tô Nhi
—---------------
Tuần cuối tháng tư, bộ giáo dục ở Lê An tổ chức cuộc thi “Tiếng hát học đường” trên toàn thành phố.
Lần thi đấu này tổ chức ở cả tiểu học và trung học, Kiều An đang học trường tiểu học số ba ở Lê An cũng hừng hực khí thế chuẩn bị.
Mỗi trường đều cử ra hai đội, giáo viên âm nhạc của trường nào cũng cố ý chọn những học sinh có âm sắc tốt cùng có khuôn mặt để vào đội tuyển huấn luyện.
Kiều An đương nhiên là bị chọn, hơn nữa cậu nhóc còn được xếp đứng giữa hàng đầu, cùng mấy học sinh lớp trên hợp xướng, nghe bảo thắng giải còn được khen thưởng!
Các bạn học sinh được chọn rất nhiệt tình tập luyện, về nhà còn đem chuyện này chia sẻ với người lớn trong nhà, thuận tiện nói yêu cầu của giáo viên với ba mẹ mình.
Thời điểm Kiều Lộ đi đón Kiều An, cậu nhóc vừa mới ra khỏi cổng trường, miệng nhỏ ba ba không ngừng, vừa đi vừa nghịch nôi của em gái, vừa nói chuyện phiếm với mẹ: “Cô giáo nói, nếu đạt giải, chờ đến quốc tế thiếu nhi muốn tụi con biểu diễn ở trước toàn trường lần nữa! Lớp một, lớp hai hay lớp sáu gì cũng đều có thể xem chúng con biểu diễn đó mẹ!”
Kiều An khi đi học mẫu giáo chỉ đi học ngắn ngủi mấy tháng, đối với việc hoạt động tập thể cậu nhóc vẫn rất nhiệt tình, đặc biệt là từ sau khi đi học tiểu học, cậu nhóc phát hiện ra xung quanh mình không chỉ có mấy bạn cùng tuổi mà con có nhiều anh chị lớn tuổi hơn.
Lớn tuổi hơn nên vóc dáng cũng cao hơn! Mấy anh chị lớp năm lớp sáu lớn hơn mấy bạn nhỏ lớp một lớp hai rất nhiều. Cho nên, trong mặt Kiều An, bọn họ giống như một cái gì đó rất lớn lao.
Cậu nhóc khao khát được cao như mấy anh chị đó, sau đó được mấy bạn cùng tuổi hâm mộ!
“Có cần mua đạo cụ không?” Chờ con trai hưng phấn xong, Kiều Lộ hỏi.
Kiều An gật đầu thật mạnh, “Có đạo cụ ạ, mẹ ơi, cô giáo nói phải trang điểm. Mà mẹ là con gái có thể trang điểm, con trai cũng có thể sao mẹ?”
“Có thể a, nam sinh cũng có thể trang điểm, cho nên cần chuẩn bị cái gì nào?” Kiều Lộ cười xoa xoa đầu con trai, tóc Kiều An so với trước kia thì cứng hơn nhiều, sờ lên cũng không còn mềm mại như trước.
Kiều An quơ tay múa chân, “ n, cô giáo dạy nhạc nói mặc áo sơ mi trắng cùng với quần xanh, còn có giày trắng!”
Này thì dễ, trong nhà không thiếu nhất chính là quần áo, Kiều Lộ dám khẳng định, trong trường không có bạn nhỏ nào có nhiều quần áo như Kiều An.
Tủ quần áo của hai đứa nhỏ đã đựng đầy đồ, trong phòng khách còn phải kê thêm một tủ nữa để đựng đồ cho An An và Tiếu Tiếu, bằng không thì tủ trong phòng không đủ sức chứa.
Điều này thuyết mình điều gì? Đó là nhà vẫn còn quá nhỏ, cần phải mua thêm một cái to hơn nữa!
Kiều Lộ đảo mắt xuống đôi chân đang nhảy chân sáo của Kiều An, “An An, đôi giày trắng của con đã bị dơ rồi, mang lên sân khấu biểu diễn thì không tốt lắm.”
Đôi giày này mang rất thoải mái, trừ bỏ những ngày trời mưa, cơ hồ mỗi ngày Kiều An đều mang đôi giày này.
Kiều An cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình, nga, hiện tại nó đã thành đôi giày màu lòng rồi.
“Giặt sạch không phải là được sao mẹ?” Cậu nhóc thiên chân vô tà hỏi.
“Ai giặt?” Kiều Lộ buồn cười cào cào cằm con trai.
Cậu nhóc do dự hai giây, chỉ vào Kiều Lộ, “ Ân…Mẹ giặt?”
Quần áo trong nhà đều là Kiều Lộ giặt, đôi khi Từ Hải Châu đi về sớm thì anh sẽ giặt, còn quần áo mùa đông thì đều được ăn giặt vì chúng nó quá nặng.
“Giày này không dễ chà đâu! Đôi này mua hồi tết thiếu nhi đi? Đã một năm rồi, mua thêm đôi mới cũng được.”
“Hình như có chút lãng phí, giày này còn có thể mang mà, cũng không có bị rạch luôn, con mang thêm một hai năm nữa vẫn được.” Không thể không nói, Kiều An quả thực là một đứa bé tiết kiệm, so với mẹ mình cậu nhóc còn tính toán tỉ mỉ hơn.
Nếu đổi lại là mấy bạn nhỏ khác thì đã ước gì ba mẹ mua cho mình giày mới rồi.
“Vậy cứ để đó trước, chờ ba ba rảnh thì sẽ nhờ ba ba giặt cho con. Đi, con trai, đã lâu rồi chúng ta không dạo phố. Chúng ta đừng về nhà nữa, mẹ dẫn con đi bách hóa mua giày thuận tiện mua chút đồ ăn vặt về nhà.”
Kiều Lộ không muốn thừa nhận do mình lười cho nên mới không muốn chà giày.
“Dạ được ~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận