Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 276. Bày Sắc Mặt Cho Ai Xem?

Editor: Tô Nhi
—---------------
Tuy rằng mọi người đều đáp lại nhóc, nhưng Kiều An vẫn cảm nhận được rằng ông nội không thích mình lắm, cậu nhóc nhìn về phía ông nội.
Kiều An chỉ dám lặng lẽ nhìn về phía ông nội, nhóc nghĩ thầm, ông nội không thích mình sao, nhóc làm cách nào mới dỗ ông nội vui vẻ được?
Buồn rầu suy nghĩ, nhóc muốn hỏi mẹ và hỏi ba ba.
“An An, qua chỗ ba ba này.” Từ Hải Châu bỗng nhiên lên tiếng gọi Kiều An.
“Ba ba ~” Cậu nhóc lạch bạch chạy đến chỗ Từ Hải Châu.
“Hiện tại còn sớm, con có muốn ra ngoài chơi tuyết không? Ba ba dẫn con đi chơi ném tuyết nha, có được không?” Từ Hải Châu vuốt ve mái tóc mềm mềm của con trai, hỏi.
Kiều An mở to mắt, “Còn mẹ thì sao ạ?”
Từ Hải Châu cười, hỏi lại con trai, “Con muốn mẹ đi sao?”
“Mẹ có thể đi cùng chúng ta sao?” Mẹ ở chỗ này một mình sẽ cô đơn a.
Từ Hải Châu: “Có thể.”
Vì thể Từ Hải Châu dẫn theo vợ và con trai xuống dưới lầu.
“Mẹ, bọn con ra ngoài chơi một lát.”
“Ai nha, bên ngoài lạnh, mấy đứa đừng có đi xa, chơi một chút rồi về.” Vu Chi Lan dặn dò.
“Bọn con biết rồi.”
Rời khỏi nhà họ Từ, ba người đi xuống hành lang, tiếng lộc cộc, lộc cộc ~ vang lên giữa bầu không khí an tĩnh. Tuy rằng chỉ mới 7 giờ tối, nhưng trời đã tối đen, ngoài đường lớn được chiếu sáng bởi những ánh đèn le lói của những gia đình xung quanh.
“Chúng ta đi như vậy có được hay không? Để mọi người trong nhà có đúng không?”
Ai ngờ Từ Hải Châu cười, ra vẻ thần bí mà nói: “Hiện tại không thể ở trong nhà được!”
“Vì cái gì nha?”
“Em không thấy bộ dạng của ba anh sao?”
Bộ dạng? Bộ dạng lạnh lùng xa cách sao? Kiều Lộ có chút không hiểu.
“Anh quá hiểu ba.” Từ Hải Châu nói, “Ba anh từ trong xương cốt là một người đàn ông truyền thống, chủ nghĩa nam nhân của ông ấy rất lớn. Tuy rằng em và An An không phải giống như bọn họ nghĩ, nhưng trong lòng ông ấy vẫn chưa thích ứng được, cho nên mới lãnh đạm với hai người, cố ý bày sắc mặt cho hai người xem.”
“A? Vậy anh nói xem, em đi ra ngoài thì không phải càng không hiểu chuyện sao? Lỡ đâu ấn tượng của ba anh về em càng không tốt thì sao?”
“Sẽ không, chúng ta ra ngoài một lát, mẹ sẽ khuyên ba.”
Đúng là Từ Hải Châu thật sự rất hiểu người nhà của mình. Bên này một nhà ba người vừa xuống lầu, mọi người trong phòng khách bắt đầu nói chuyện.
“Ông nói xem, là ông bảo viết thư kêu Hải Châu về, bây giờ ông lại bày sắc mặt cho ai xem! Ông bày bản mặt này ra làm cái gì? Thằng bé rót nước cho ông, ông thì hay rồi, làm mặt lạnh còn không thèm nhìn thằng bé. An An mới có 4 tuổi, thằng bé chịu được cái mặt lạnh của ông sao?”
Không bị dọa khóc là may rồi!
Vu Chi Lan giống như người nhà giáo nhân dân, bà nói chồng mình một trận, càng nói càng hăng chứ không hề yếu đi.
“Ai nha được rồi, bà đừng nói nữa, có phiền không chứ, không phải là tôi biết rồi sao?” Từ Dũng Hạ buồn bực phẩy phẩy, mười phút qua đi, điếu thuốc trong tay vẫn chưa cuốn được.
“Ông biết?” Vu Chi Lan hừ hừ một tiếng, “Đợi chút nữa thằng bé về, tôi xem thử ông biết là ông biết cái gì!”
Từ Dũng Hạ: “..........”
Từ Hải Bình thở dài, “Phỏng chừng lá thư kia em dâu cũng thấy, bằng không năm ngoái hai đứa nó có lẽ đã về rồi.”
“Hơn phân nửa là dị rồi.” Tống Văn Mẫn cũng bất đắc dĩ.
Năm ngoài, chị không quá tán đồng với lá thư đó, nếu như bị em dâu nhìn thấy không biết sẽ nghĩ thế nào. Nhưng mà cố tình khi đó Từ Hải Bình quá tự tin, cảm thấy Kiều Lộ là người nhà quê sẽ không biết chữ.
Giờ thì tốt rồi, “gái quê” nhà người ta đã học qua sơ trung!
“Em thấy người thành phố còn chẳng so được với Kiều Lộ. Trước đó anh còn lo Hải Châu bị lừa, hiện tại xem ra, người ngốc là anh mới đúng.” Tống Văn Mẫn nói.
Cho dù là cách nói hay khí chất, Kiều Lộ đều toát ra là người có tri thức. Hơn nữa, Kiều Lộ còn có thể giúp chồng mình làm ăn, áo khoác xinh đẹp như vậy mà người ta còn làm được!
Người có năng lực như vậy, đừng nói là ở nông thôn, cho dù là nữ nhân ở thành phố cũng khó làm được. Đây là chuyện không có cách nào chối cãi.
Vu Chi Lan cũng cảm thán không thôi, “Mẹ nói mà, em trai con từ nhỏ đã không làm cho người khác bận tâm nhiều, sao thằng bé có thể tìm một người nông thôn mang theo con mà cưới được. Giờ nhìn mà xem, thằng bé cưới được một người vợ còn tốt hơn so với mấy cô gái ở thành phố.”
“Đúng vậy a, con thấy có nhiều cô gái lần đầu kết hôn nhưng chưa thấy có cô gái nào giỏi hơn em dâu cả.” Nói rồi, nhớ tới cái gì, Tống Văn Mẫn lại nói: “Hải Bình trước đó còn lo lắng, sợ em dâu là người đanh đá, chua ngoa. Hiện tại, hoàn toàn là ngược lại! Bây giờ thì phải dụi mắt mà nhìn rồi!”
“Đúng vậy.” Kiêu hãnh và định kiến là hai thứ không nên có.
“Còn có Kiều An…Aizzz, thằng bé thật ngoan, nếu thằng bé là con của Hải Châu thì tốt rồi.”
Từ Hải Bình nằm trên giường nhìn trần nhà thất thần, “Cho nên mới nói, con người a, không nên hành động khi cảm xúc không ổn định. Cho dù Hải Châu có kết hôn với người từng có chồng thì sao, không phải chỉ cần em ấy hạnh phúc là tốt đúng không?”
Tống Văn Mẫn trợn mắt, “Đúng là lươn lẹo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận