Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 74. Động Phòng

Chương 74:
Editor: Tô Nhi
—----------------
Giọng nói anh dừng ở bên tai Kiều Lộ, phảng phất như một đạo sấm sét, đánh vào cơ thể cô, làm cô một trận tê dại, ý thức cũng sụp đổ.
Lông mi cô không ngừng run lên, bao quanh cơ thể cô là hormone nam, cơ hồ nó đem cô bao quanh choáng váng, trầm mê. Cô cũng không biết mình nên nói cái gì.
Nhưng tay chân lại rất không nghe lời, cô cầm lòng không đậu mà đưa tay lên ôm cổ anh, cơ hồ là đưa ra tín hiệu. Trong phút chốc, Từ Hải Châu đã chế ngự cái ót của cô, thành công in lên đó một nụ hôn.
Rất kỳ quái, rõ ràng bàn tay anh, hay làn da đều nóng như lửa, nhưng môi anh lại là mềm mềm thơm thơm.
Không đợi cô nghĩ nhiều, hơi thở nóng bỏng liền bao phủ hết toàn bộ khuôn mặt của cô.
Hô hấp cô nhưng bị ngưng trệ, Từ Hải Châu liền đại sát tứ phương, đôi môi anh dừng trên trán, gương mặt, vành tai….
Những cử chỉ vụn vặt, nhưng anh vẫn làm cho cô bị mê đắm trong đó.
Anh là thiết, cô là nam châm, hai người bọn họ sinh ra đã tự hấp dẫn lẫn nhau.
Đây là lần đầu tiên, Từ Hải Châu tiếp xúc với nữ nhân, anh hôn đến sốt ruột, càng không nói anh cũng không có kỹ năng hôn, không hề có quy luật. Có mấy lần anh đụng đến răng, nhưng không đau, ngược lại còn có loại cảm giác hưởng thụ.
Giống như trong miệng có viên kẹo đường, hai người đều nút vào nhau mà không biết chán.
Trong không gian tối tăm, Kiều Lộ bị hôn đến bảy tám lần mới được tự do, nhưng giây tiếp theo, cô lại trầm luân trong một nhà gian khác.
Ánh mắt dần tan rã, có chút hoảng hốt, Kiều Lộ cảm thấy chính mình đang rơi vào một vùng biển lớn,mênh mông vô bờ. Trước mặt cô là những cơn sóng cuồn cuộn, mãnh liệt đem cô nhấn chìm.
Việc hiện tại cô có thể làm, là dựa vào anh, dựa vào cơn sóng để được tồn tại.
“Hải, Hải Châu, Hải Châu…”
“Hải Châu….”
~~~~~~~~~~~~
Hôm sau, mặt trời soi chiếu khắp nhân gian.
Ánh nắng xuyên qua những kẽ hở chiếu lên mặt của nữ nhân. Chiếc cổ tinh tế lộ ra bên ngoan, trên chiếc cổ trắng ngần ấy lại chằng chịt những vết đỏ. Vài sợi tóc lém lỉnh dán trên cái trán láng bóng, những sợi còn lại nằm hỗn độn trên gối, càng làm cho nữ nhân nằm trên giường thêm kiều mị diễm lệ.
Kiều Lộ là bị Kiều An gọi tỉnh, cậu nhóc khống chế lực đạo mà lắc cô, lắc rất nhẹ, không làm đau cô. Nhưng mà gọi cô thế nào cô cũng không tỉnh, dần dần cậu nhóc tức giận, hốc mắt cũng đỏ lên, đang muốn kêu ba.
“Aa?”
“Mẹ.” Kiều An kinh hỉ mà nhào vào lòng ngực cô, cái đầu nhỏ dụi dụi, “Mẹ ngủ mãi ngủ mãi, con kêu mẹ, mẹ cũng không chịu dậy.”
Thanh âm nhỏ ủy khuất vang lên.
Thật ra là do Kiều An bị dọa sợ, cậu còn tưởng mẹ bị sinh bệnh, tựa như cậu trước đây. Chỉ có thể nằm trên giường, không có sức mở mắt ra.
Kiều Lộ dần tỉnh ngủ, sau khi lấy lại tinh thần, cô phụt cười ra tiếng. Cô vặn người, nhưng nửa cơ thể dưới lại đau muốn chết, rốt cuộc, cô cũng không thể cười nổi nữa.
Trời ơi, rốt cuộc tối hôm qua cô đã chiến đấu kịch liệt đến mức nào a!
“Mẹ, mẹ, ……” Kiều Lộ vẫn không để ý đến cậu.
“Mẹ?” cậu nhóc lấy tay chọc mặt cô.
“ Ân?” Kiều Lộ nắm lấy tay con trai, đặt lên miệng cắn cắn. Tay nhỏ rụt lại, nhưng cô vẫn không tha cho con trai, vẫn tiếp tục giả vờ muốn cắn tay cậu, tay nhỏ rụt lại thành một khối rất đáng yêu.
Cậu nhóc vặn vẹo mông, muốn trốn đi.
Kiều Lộ hít một ngụm, “Tê ~ aa, con đè mẹ rồi, con đừng nhúc nhích.”
Kiều An nhanh nhạy bò xuống dưới, cậu nhóc đứng bên cạnh cô, cẩn thận hỏi: “Mẹ, mẹ có thể đứng dậy nổi hông?”
Kiều Lộ xoa xoa chân mày để nó giãn ra, lắc đầu nói,”Con đi thay đồ trước đi, còn mẹ thì chờ một chút nữa sẽ đứng lên được thôi.
“Nga.”
Cậu nhóc chậm rì rì bò khỏi ổ chăn. Kiều An thở hổn hà hổn hển đi đến trước tủ quần áo để tìm đồ. Trước đó, Kiều Lộ đã dạy cậu tự mặc quần áo, lần này cậu mặc rất thuần thục, đúng là một đứa trẻ thông minh.
Từ Hải Châu từ sớm đã rời giường, Kiều Lộ gian nan mà bận quần áo, rồi đi ra khỏi phòng.
Những tia nắng lúc này đã chiếu vào phòng khác, những làn sương dần dần tản ra, trong phòng bếp, những làn khói nhàn nhạt bay ra.
Trong không khí có mùi đồ ăn, nhà ai đang ngâm dưa chua, lại có nhà đang nấu cháo trắng, có nhà thì thoảng mùi canh bó đỏ, kích thích vị giác vào buổi sớm mai.
Kiều An trước tiên là chạy vào phòng bếp, thân thể cậu như chú chim sẻ nhỏ.
“Ba ba!” Thoạt nhìn cậu nhóc rất cao hứng.
Từ Hải Châu cười cười, đem con trai bế lên, tung lên trời, giống hệt như đang chơi trò chơi, làm cậu nhóc bật cười khanh khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận