Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 297. Viễn Cảnh Trong Mơ Của Kiều An

Editor: Tô Nhi
—-----------------
Tuần đầu tiên của tháng tư, Kiều Lộ kết toán sổ sách một lần, từ mùng một đến giờ là được ba tháng, cửa hàng bọn họ kiếm được khoảng một một vạn hai, trừ đi phí tổn thì còn lại một vạn. Đây quả thật là con số kếch xù!
Rốt cuộc, Kiều Lộ cũng đã biết vì sao trước đó hai năm có người chỉ bán hạt dưa thôi cũng trở thành tỷ phú. Ban đầu cô không tin có chuyện này, nhưng khi thật sự tự mình kiếm tiền thì mới tin đây là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra!
Sau khi chia phần của Lý Hồng Quân tiền tiết kiệm trong nhà đã lên đến một vạn tám.
Một căn hộ 80 mét vuông ở khu Nam Hồ khoảng tầm một vạn hai.
Bởi vì còn phải trừ đi chi phí tiêu dùng hằng ngày, còn để tiền nhập hàng, cho nên gia đình bọn họ cần phải để dành thêm, ít nhất phải dư ra được thêm một vạn hai nữa thì mới dám mua nhà!
Bây giờ Kiều Lộ phảng phất thấy được viễn cảnh nhà vệ sinh riêng cho mình rồi.
Cảm giác đó thật sự là tuyệt vời.
Thấy Kiều Lộ đếm tiền, Kiều An thật sự bất đắc dĩ, cậu nhóc chạy lại đây, “Mẹ lại đếm tiền rồi, mẹ yêu thích tiền như vậy thì mẹ tham tiền sao?”
Kiều Lộ ôm chặt con trai, hung hăng hôn lên má cậu nhóc một cái, “Đúng vậy nha, mẹ là đại tham tiền, con là con trai của mẹ thì con chính là tiểu tham tiền.”
Cào cào mũi con trai, Kiều An có chút ngứa che miệng lại hắt xì, tiện đà cười hì hì, “Kia, mẹ có nhiều tiền vậy hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền vậy mẹ? Chúng ta có đủ đồng tiền lớn mua nhà không mẹ?”
“Đồng tiền lớn sao?” Kiều Lộ bị cách nói của con trai chọc cười, “Đồng tiền lớn thì có nhưng không đủ nhiều, chúng ta phải tích cóp thêm nữa, tranh thủ năm nay mua nhà lớn cho An An được không?”
“Dạ được nha, con muốn ở trong phòng lớn với mẹ.” Tay nhỏ dang rộng ra ôm chặt lấy cô. Kiều An bắt đầu vẽ ra viễn cảnh tương lai, “Trong phòng sẽ có giường lớn, ba chúng ta ngủ chung như vậy sẽ không chật.”
Kiều Lộ dở khóc dở cười, chọc chọc trán con trai, “Thì ra tình cảm của con vật chất như vậy. Con đúng là cái bàn tính mà!”
Bạn nhỏ Kiều An thực sự rất đơn thuần, ôm lấy cánh tay mẹ lắc qua lắc lại, “Vật chất gì vậy mẹ? An An có thích vật chất đâu? Cái bàn tính là cái gì vậy mẹ?”
Kiều Lộ:”..................”
Được rồi, lại là mười vạn câu hỏi vì sao.
Cuối cùng cô quyết định giải thích cho con trai, sợ cậu nhóc chưa rõ lắm, Kiều Lộ dứt khoát vẽ bàn tính ra. Kết quả nhận lại là sự cảm thán của con trai, “Thật sinh động!”
Kiều An hưng phấn nhìn bức tranh, cậu nhóc quơ tay múa chân vì mình đã học được một từ mới.
Gần đây Kiều Lộ đang tự hỏi có nên dẫn con đi nhà trẻ hay không?
Hiện tại công việc càng thêm bận rộn, có đôi khi con trai ra ngoài chơi mấy tiếng đồng hồ rồi nhưng cô vẫn chưa phát hiện. Cô thật sự không còn nhiều thời gian để quan tâm đến mọi việc.
Lại nói, trong thời gian cô làm việc thì cũng là lúc mấy bạn nhỏ trong nội viện đi học. Trong nội viện, trên cơ bản chỉ còn lại mình Kiều An 4 tuổi mà chưa đi học, mà nhưng bạn nhỏ 2, 3 tuổi ở ngoại viện thì không thân với Kiều An mà Kiều An cũng không muốn chơi chung với người ta.
Nghĩ đến đây, Kiều Lộ quyết định chờ Từ Hải Châu về để bàn bạc. Cô định để Từ Hải Châu tìm thử có ai mà anh quen biết có thể gửi Kiều An đi học tiểu học hoặc không được thì tìm nhà trẻ nào cũng được.
Vấn đề đi học của Kiều An còn chưa được giải quyết thì lại nghe Từ Hải Châu nói về chuyện bộ sưu tập Xuân Vãn bị người ta nhái lại tràn lan trên thị trường.
“Sao lại có hàng nhái được, tốc độ này thật sự rất nhanh a.”
Ở phố Bạch Vân mới mọc lên một cửa hàng bán áo giống hệt như của Lữ Tĩnh và Mã Lan. Từ màu sắc đến chất vải đến cả kiểu dáng cũng giống hệt như hai mẫu mà Kiều Lộ đã làm ra.
Kiều Lộ không biết là nên nói cửa hàng đó nhái sản phẩm của mình hay không, rốt cuộc thì hai mẫu này cũng không do cô thiết kế mà cô dùng chương trình Xuân Vãn để quảng cáo.
“Đúng là chó má mà, bọn hút chất xám a. Bọn nó có đầu óc sao không tự mình nghĩ đi, cứ lấy ý tưởng của chúng ta làm gì?” Lý Hồng Quân bất bình lên tiếng, anh ta đã ngồi ở nhà Từ Hải Châu mắng cả tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa đã ghiền.
Lý Hồng Quân đang bên này thu tiền không ngơi tay thì thình lình có người khác cướp phân nửa khách hàng, sao anh ta dễ chịu cho nổi?
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại phát hiện ra một vấn đề lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận