Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 385. Bình An Mà Lớn Lên

Editor: Tô Nhi
—---------------
Không thể không nói, dời đi sự chú ý vẫn là biện pháp hữu dụng nhất.
Ra cửa đi du lịch một chuyến, đi leo núi Thái Sơn xong, Kiều Lộ không còn gặp ác mộng như mấy đêm trước nữa, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Sau khi về nhà, Kiều Lộ cố ý hỏi thăm, mới biết là ba đứa trẻ kia vẫn chưa tìm ra tung tích, nháy mắt cô vẫn có chút khó chịu, nhưng cũng may là Kiều An như bình chữa cháy cấp tốc đã chạy tới.
“Mẹ ơi, con nấu cơm nha ~ Hiện tại cơn nấu cơm rất ngon, có phải con là đầu bếp thiên tài không hả mẹ?”
Chỉ thấy cậu nhóc xắn tay áo lên cao, một tay bỏ vào lu gạo để múc gạo, một tay cầm lấy nồi cơm điện. Cậu nhóc để nồi cơm dựa vào bụng để chắc hơn, động tác lưu loát, cảm giác như là một đứa trẻ sắp lớn đang làm.
Kiều Lộ bật cười, nhịn không được hôn con trai hai cái thật kêu, “Là tay nghề nấu cơm của An An so với mẹ còn lợi hại hơn! An An giỏi quá! Hiện tại con còn học được giúp mẹ làm việc nhà.”
Nồi cơm điện trong nhà được tiểu chủ nhân “sủng hạnh” là may mắn cỡ nào a, khoảng thời gian trước đó, Kiều Lộ chỉ cần thấy nồi cơm điện liền thương tâm.
Sinh hoạt lại lần nữa quay về quỹ đạo cũ, không có nhiều thay đổi so với trước đây.
Nhưng vẫn có một kim dằm trong tim Kiều Lộ.
Cho dù là như vậy, cô đã tìm được con trai, những ngày tiếp theo phải lên tinh thần để phấn đấu a!
Sáng sớm, lại là trời đông, sương mù lượn lời khắp mọi nơi. Cơn gió thoảng qua, làm rơi vào giọt sương.
“Kiều Lộ, đây là đồ chơi trong xưởng bạn Giang Hà đưa qua, trong nhà tuổi Chí Vỹ còn nhỏ, thằng bé không biết cách chơi, đưa cho thằng bé cũng bị nó phá hư, vẫn là đưa cho An An chơi đi!”
Kiều Yên mang theo tiểu khả ái Chí Vỹ tới thăm, thằng bé bụ bẫm, mềm mại thành một đoàn, ai nhìn mà không yêu cho được.
“Oa ~ Đây là cho An An chơi ạ? Dì hai cho con nhìn với!” Cậu nhóc Kiều An nghe tiếng, nhón mũi chân lên, Kiều Lộ và Kiều Yên nghiêng người cho cậu nhóc nhìn.
“Là xe đồ chơi! Là xe nhỏ.”
Hai vợ chồng Kiều Lộ tuy rằng có tiền, nhưng lại không mua quá nhiều đồ chơi cho con trai.
Món đồ chơi mà Kiều An chơi thường xuyên nhất chỉ có quả bóng cao su nhỏ. Bởi vì bình thường Kiều An thích đọc sách cho nên “đồ chơi” của cậu nhiều nhất chính là sách, Kiều An thích đọc nhất là truyện dân gian.
“Cháu thích không?” Kiều Yên lắc xe ô tô đồ chơi trong tay, dụ dỗ nói.
“Là cho cháu sao ạ?” Kiều An mở to mắt, xác nhận một lần nữa.
“Đúng vậy nha.”
“Em trai Chí Vỹ không chơi sao dì hai?” Kiều An chỉ em trai nhỏ trong tay mẹ.
Kiều Yên liếc mắt nhìn con trai mình đang nghịch tóc của dì nó, cười nói: “Em trai quá nhỏ, không biết cách chơi.”
“Cháu có thể bày em cách chơi.” Kiều An nói.
“Vậy được nha, cháu mau dạy thằng bé đi.” Kiều Yên đón con trai rồi đem thằng bé nhét vào trong ngực Kiều An.
“An An cẩn thận một chút.” Kiều Lộ dặn dò, đôi tay vẫn để hờ ở dưới, sợ bé con bị ngã.
“Mẹ ơi, con cẩn thận lắm.” Ôm lấy em trai đi vào giường, chỗ này luôn an toàn đi?
“Chị hai, hai người nói chuyện trước đi, em đi nấu cơm. Hôm nay, chị ở lại nhà em ăn bữa cơm.” Từ Hải Châu nãy giờ không hề có cảm giác tồn tại bỗng nhiên mở lời.
Kiều Yên nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, ở lại ăn một bữa cơm, con chơi với cháu trai chị trong chốc lát.”
Từ Hải Châu cong môi cười, thuần thục mang tạp dề đi vào bếp.
“Hải Châu, sao hôm nay em không đi ra cửa hàng?” Thu hồi tầm mắt, Kiều Yên hỏi.
“Gần đây em nghỉ phép. Việc kiếm tiền tạm thời gác lại, hôm trước vừa mới đi núi Thái Sơn về nên ở nhà nghỉ ngơi.”
Kiều Yên vừa lòng gật đầu, “Kia, cũng tốt, hai đứa nên thả lỏng hơn một chút.”
Bên kia bé con Chí Vỹ không chịu ngồi yên, thằng bé đè cả người lên người Kiều An, ê ê a a nói gì đó mà không ai hiểu cả. Có đôi khi không chú ý thằng bé còn chảy nước miếng xuống.
Kiều An bị Chí Vỹ cọ cọ, cậu nhóc cười hi hi ha ha, “Mẹ ơi, con phát hiện ra, hình như em trai lớn hơn rồi.”
Trước đó, ôm em trai không lớn như vậy, hiện tại Kiều An ôm cũng khó khăn hơn!
“Đúng vậy, bất quá em trai không lớn như con.” Kiều Lộ cười nói.
Kiều An nói: “Em trai sẽ không lớn bằng con, em trai thua con bốn tuổi lận.”
Kiều Lộ “Sẽ, chờ đến khi hai đứa hai mươi mấy tuổi, sẽ không khác nhau lắm đâu.”
“Kia, vậy phải lâu lắm luôn đó.” Kiều An nói.
“Đúng vậy, thật lâu thật lâu.” Kiều Yên hơi mỉm cười, vuốt ve đầu cháu ngoan, “Hy vọng hai đứa có thể bình bình an an thật lâu về sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận