Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 300. Du Phồn Ghé Chơi

Editor: Tô Nhi
—----------------
Phương pháp “hàng thủ đô” của Lý Hồng Quân thật sự là một phương pháp marketing dùng được. Thời buổi này hai chữ “thủ đô” liền mang tới cảm giác thời thượng, nâng lên một tầm cao mới.
Những chủ cửa hàng khác cũng không chịu thua kém, bọn họ ai nấy đều bắt chước phương pháp này của Lý Hồng Quân.
Trong một đêm, phố Bạch Vân trở thành nơi tụ tập của cửa hàng quần áo thủ đô, nơi có bán đồ giống ở thủ đô. Cửa hàng nhà cậu có cửa hàng cửa hàng chúng tôi cũng có, ai cũng nói cửa hàng mình là gốc, hàng chính hãng.
Mọi người đều nói là hàng thủ đô, đều là hàng chính hãng, vậy thì có gì khác nhau?
Vì thế “cuộc chiến thủ đô” dần chuyển thành cuộc chiến giá cả, các cửa hàng đánh nhau đến túi bụi.
Từ Hải Châu bên này giảm năm hào, Lý Hồng Quân còn muốn giảm thêm, anh ta còn muốn phân cao thấp với cửa hàng khác nhưng bị Từ Hải Châu ngăn lại.
Trong lòng lqh cảm thấy Từ Hải Châu quá bảo thủ, không quá đồng tình với cách làm của anh.
Ngày thứ ba trong trận chiến, Lý Hồng Quân kêu đến hăng say, bởi vì cửa hàng của hai người chiếm địa thế tốt, cho nên cuối cùng vẫn là cửa hàng Từ Hải Châu bán chạy nhất.
Việc bán vải của Du Phồn chậm đi hơn rất nhiều, không có việc gì làm cho nên cô ấy hay chạy đến cửa hàng của Lý Hồng Quân.
“Lại tới nữa hả? Cô cũng thật nhàn quá đi!” Gói váy bỏ vào túi cho khách hàng, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.
“Sách, không thể nào bận rộn như hai người được.” Du Phồn cười cười đánh giá, tiện đà lật qua lật lại cái váy xem thử. “Nghe nói gần đây cửa hàng của hai người bán quần áo giống ca sĩ Mã Lan, chính là cái này sao? Không tồi đâu, bao nhiêu tiền vậy?”
Vừa nghe Du Phồn muốn mua váy, Lý Hồng Quân lập tức hăng hái.
“27 đồng, cứ coi như cô em là hàng xóm cũ anh đây tự chủ giảm em 5 đồng.” Con số nhỏ này anh ta vẫn tự quyết định được.
“Được, lấy nó.” Nơi này không có phòng thử đồ cho nên không có cách nào thử được.
Du Phồn cầm cái váy lên so một chút rồi tiện tay cầm thêm một cái áo khác ở trên xào, cô ấy lấy ra 22 đồng ném cho Lý Hồng Quân, anh ta nhận được vui vẻ bỏ vào túi.
Du Phồn tự cầm bao nilon bỏ đồ vào túi. Thời buổi này túi nilon là một thứ gì đó rất xa xỉ. Cửa hàng Từ Hải Châu mua quần áo liền được đưa kèm túi nilon, cái này coi như một thủ đoạn marketing.
“Từ Hải Châu đây? Hôm nay anh ấy không tới hả?” Mua quần áo xong cô ấy cũng không đi, kéo ghế ở cửa hàng ra ngồi.
“Ở nhà với vợ rồi.” Lý Hồng Quân thở dài một hơi, “Cũng tốt, cậu ấy ở nhà, tôi có thể kiếm được nhiều lương hơn một chút.”
Lý Hồng Quân chỉ có thể tự an ủi bản thân như thế.
Thấy bộ dạng đầy ai oán của Lý Hồng Quân, Du Phồn bật cười.
“Thế nào, hiện tại mỗi ngày vẫn kiếm được ít nhất nhiêu đây đi.” Vỗ vỗ cánh tay, Du Phồn duỗi 2 ngón tay ra.
Lý Hồng Quân nhướng mày, hai tay ôm ngực, bộ dạng rất đắc ý, “Không khác lắm, tháng trước so với tháng này còn ít hơn.”
Du Phồn kinh ngạc, cô ấy thầm tính trong lòng một chút, hai nam nhân này một ngày còn kiếm được nhiều hơn cô ấy bán một tháng.
“Việc buôn bán của hai người tốt như vậy, tôi thật ngứa tay ngứa chân a.” Chiếu theo cách bọn họ nói thì không qua bao lâu bọn họ sẽ kiếm được một vạn đi?
“Cô cũng muốn bán quần áo?” Lý Hồng Quân kinh ngạc, đứng bật dậy.
Du Phồn chần chừ hai giây, cô ấy cũng từng có ý tưởng này, nhưng lại phủ nhận, “Trên đường này có quá nhiều cửa hàng bán quần áo, vị trí cửa hàng tối thì ở chỗ hẻo lánh, không bán được.”
Lý Hồng Quân không tán đồng với cách nói này, “Sao lại không bán được, cô xem, không phải trước đó tôi với Hải Châu vẫn bán tốt đó sao!”
Du Phồn cười, “Đồ của cửa hàng hai người trên thị trường không tìm ra thì sao mà không bán chạy cho được. Hơn nữa, hai người một người thì ngọt một người thì soái, khách hàng không tìm tới mới lạ.”
Mấu chốt là hai người này nghĩ ra được rất nhiều hoạt động marketing mới lạ, sao có thể không bán chạy.
“Aizzz nha, lời này của cô không hợp lý chút nào, cái gì mà Hải Châu lớn lên soái, tôi lớn lên không soái sao? Cô ngồi chờ mà xem lát nữa là có nữ đồng chí tới đây tìm tôi.” Lý Hồng Quân liếc Du Phồn đầy đắc ý.
Tướng mạo của anh ta cũng không tồi, chẳng qua là khi đứng cùng Từ Hải Châu thì bị lép vế hơn một chút thôi.
Nói rồi còn không quên kiêu ngạo, “Hơn nữa, Hải Châu là hoa đã có chủ, còn tôi đã có đâu. Tôi là người đàn ông ông độc thân kim cương đó, cô hiểu không?”
Du Phồn không chút lưu tình mà bật cười ha hả, “Cái gì mà độc thân kim cương, lượn đi chỗ khác cho nước nó trong.”
Lý Hồng Quân xua tay ghét bỏ, “Đúng là không có thẩm mỹ mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận