Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 403. Muốn Mua Cái Gì?

Editor: Tô Nhi
—-----------------
Vốn dĩ Từ Hải Châu định mời mẹ vợ lên đây chăm sóc Kiều Lộ, nhưng cô lại nói không cần thiết, cô cũng không muốn nghe chị dâu lải nhải.
Cho dù cô ở nhà có xảy ra chuyện gì, không phải còn có Kiều An ở nhà sao, nếu cô té ngã hay bị sao đó, An An cũng có thể đi tìm hàng xóm giúp đỡ. Ở đây tuy rằng ít người bằng tuổi cô nhưng người lớn tuổi, trung niên thì không ít, họ thường xuyên dạo vòng quanh khu này.
Quả nhiên, sau khi gỡ được gút mắt, Kiều Lộ không còn “vô cớ gây sự nữa”, ngược lại cô còn cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều phong phú.
Cô tận lực khắc chế tâm trạng của mình, mỗi ngày đều đứng ở trước nhà chào mừng Từ Hải Châu về, An An sẽ nhiệt tình lấy dép lê cho ba ba thay dép. Kiều Lộ sẽ thân mật ôm cánh tay anh, một nhà bốn người ôn ôn tồn tồn, Từ Hải Châu sẽ chia sẻ chuyện của anh ngày hôm đó, nói xong thì cơm cũng vừa hay đã làm xong.
Kỳ thật có đôi khi cũng không có gì để nói, trên cơ bản, mỗi ngày đều buôn bán như thế, nhưng nhìn anh mắt mong chờ của vợ, Từ Hải Châu vắt óc đem những chuyện thú vị kể cho cô nghe.
‘Em có nhớ người phiên dịch viên năm ngoái tới cửa hàng chúng ta không? Cái người mà dẫn theo hai người khách nước ngoài đó.”
Cơ hồ không nhớ rõ lắm, Kiều Lộ ngẫm mới lúc mới nói: “ n, nhớ, làm sao vậy?”
Vuốt ve vai cô, Từ Hải Châu cười nói: “Nữ đồng chí phiên dịch kia lại tới cửa hàng chúng ta, nhưng mà lần này không mang theo người nước ngoài mà tới một mình.
Kiều Lộ: “Nga, một mình tới làm gì?”
Nói tới, nữ đồng chí phiên dịch kia cũng rất đẹp, chủ yếu là cô ấy rất có khí chất, thoạt nhìn liền cảm thấy thanh tao.
Từ Hải Châu cúi đầu nhìn cô, “Tới mua quần áo, chứ còn có thể làm gì?”
Kiều Lộ nhíu mày, không vui chỉ vào mặt anh, “Anh hung dữ với em?”
Từ Hải Châu: “????”
Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh đỡ trán, niết niết vành tai cô, ‘Anh có hung dữ đâu, anh đang hỏi em mà. Người ta tới không mua quần áo thì làm gì ở cửa hàng chúng ta?”
“ Ân…Em làm sao mà biết được.” Kiều Lộ làm ra vẻ đương nhiên mà bĩu môi
“Đồng chí đó nhìn trúng ba bộ quần áo ở cửa hàng chúng ta, hai bộ là do em thiết kế, một bộ là đồ nhập ở xưởng. Cô ấy hỏi anh nếu trả bằng tiền nước ngoài có rẻ hơn không.”
Anh cười một chút, tiện đà điểm một cái trên chóp mũi Kiều Lộ, “Anh đương nhiên là nói có thể, cho nên, em đoán xem anh đổi được bao nhiêu tiền đô?”
“Bao nhiêu?” Kiều Lộ hứng thú, lải nhải, “Em hiện tại muốn mua tủ lạnh đó anh! Lúc vào hè, có thể bỏ kem vào bên trong, tê ~ Không phải mấy hôm trước nhiệt độ đột ngột tăng lên sao, em đặc biệt thèm kem! Nhưng mà mùa này còn chưa bán, aizzz, thật là phiền.”
“Em đang mang thai có thể ăn kem sao?” Từ Hải Châu buồn cười: “Tủ lạnh? Món đó quá mắc, nhiêu đây khẳng định không mua nổi.”
“Vậy chúng ta có thể mua được gì?” Một suy nghĩ thoáng qua, Kiều Lộ hưng phấn hỏi: “Mua điều hòa sao? Mùa hè ở Lê An quá nóng!”
“Điều hòa?” Từ Hải Châu bật cười thành tiếng, “Kia, càng không thể! Em có biết điều hoà bao nhiêu tiền một máy không?”
“Nhiều ít?” Kiều Lộ hỏi.
Từ Hải Châu: “Nửa căn nhà đi.”
“Tê ~”
“Như vậy, còn không bằng bỏ thêm chút nữa để mua nhà, sau này còn có giá hơn.”
Từ Hải Châu trước đó không quá hiểu về sự phát triển của bất động sản ở Hồng Kông, tiu rằng anh cảm thấy nhà ở đại lục cũng sẽ không tăng, nhưng mà có tiền mua nhiều thêm hai căn nhà cũng không tệ.
Hiện tại có hai đứa nhỏ, mỗi đứa một căn, anh với Kiều Lộ sống ở đây, ba căn liền đủ.
Từ Hải Châu: “Được”
Kiều Lộ: “Cho nên rốt cuộc anh đổi được bao nhiêu tiền?”
“ Ân…. Đại khái đủ một cái lò nướng đi.”
“Lò nướng?!” Kiều Lộ kinh ngạc, đánh nhẹ vào ngực anh, “Anh còn biết đến món này sao?”
Từ Hải Châu buồn cười lắc đầu, “Như thế nào, rất lạ sao? Em cảm thấy anh không biết hả?”
Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của cửa hàng, biết đến lò nướng thì làm sao?
Không phải gần đây Kiều Lộ thích làm điểm tâm sao. Anh đi đến cửa hàng bán bánh kem mua nguyên liệu giùm cô mấy lần, ngẫu nhiên sẽ phát hiện trong bếp của tiệm có lò nướng, cho nên mới muốn mua lò nướng.
Chủ yếu là để Kiều Lộ ở nhà có chút chuyện để làm.
“Có lò nướng thì có thể làm được nhiều món, sau này em ở nhà không có việc gì có thể nghiên cứu món mới.”
“Nghiên cứu làm gì, em cũng đâu phải là đầu bếp. Hơn nữa bụng em lớn như vậy, lâu rồi em cũng không làm điểm tâm! Suốt ngày nghỉ ngơi, cái gì cũng không dám làm.” Cũng không có sức lực để làm.
Đứng lên vài phút đã mệt, cho nên có thể trông cậy cô làm cái gì được sao?
“Được, vậy em nghĩ đi, muốn mua cái gì?”
Tự hỏi thật lâu, Kiều Lộ nghĩ tới một thứ, hưng phấn nói: “Đúng rồi! Máy giặt a! Cái này rất hữu dụng, mau mua nó đi!”
Ân, tuy rằng là….máy giặt cũng mắc không kém tủ lạnh là mấy.
Cho nên….Nhìn thấy bố dạng nóng lòng muốn thử cô vợ mình, Từ Hải Châu câu môi nói:
“Được, anh tìm cách mua thử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận