Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 378. Tìm Được Kiều An (1)

Editor: Tô Nhi
—---------------
Từ khi cảnh sát bắt đầu thả lỏng, Từ Hải Châu ngồi ở ga tàu hỏa, chỉ cần thấy ai dẫn theo trẻ con anh đều tiến lên nhìn thử, cho dù là nam hay là nữ.
Vì sao lại cản người dẫn bé gái ư? Đó là vì Từ Hải Châu sợ bọn người kia mua tóc giả đội lên.
Tuy lời này mới nghe thì cảm thấy buồn cười, nhưng ngẫm lại thì vẫn có khả năng này xảy ra, tốt nhất là nên cẩn thận một chút.
Sau khi nhận lại vô số câu “bệnh thì kinh” của ba mẹ những đứa trẻ đó.
Tới thời điểm hiện tại, Kiều An đã mất tích được hai mươi ba ngày, trừ bỏ Từ Hải Châu và năm gia đình còn lại thì không ai nguyện ý giúp đỡ.
Mọi người đều có cuộc sống của mình, không có khả năng mỗi ngày đều đi tìm một đứa trẻ, nhiều lắm thì bọn họ chỉ đi dạo bên ngoài coi thử một chút thôi.
Chuyện làm ăn ở trong cửa hàng toàn bộ đều dựa vào Lý Hồng Quân, mặt khác, trong tiệm còn mời thêm hai người về phụ trong cửa hàng.
Đầu tháng mười một, thời tiết càng lạnh hơn, nhiệt độ cũng giảm dần.
Những ngày gần đây mưa không dứt, có vẻ ông trời cũng khóc vì bọn họ.
Sáng hôm nay, mới 5 giờ Kiều Lộ đã tỉnh giấc, cơ hồ cùng lúc đó Từ Hải Châu cũng tỉnh theo, ôm chặt cô, “Làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao? Không có việc gì, không có việc gì! Giấc mơ đều ngược lại.”
“Hải Châu, em mơ thấy An An, lần đầu tiên sau nhiều ngày như vậy em…em mơ thấy con trai.”
Kiều Lộ khóc đến bất tỉnh nhân sự, quả thực so với lúc biết tin Kiều An mất tích còn dữ dội hơn.
“An An nói, mẹ, con phải rời đi rồi, về sau còn sẽ rời đi mãi. Thằng bé chào tạm biệt em, nói sẽ không quay về….”
Rốt cuộc, dây thần kinh căng chặt của Kiều Lộ mấy ngày nay đã hỏng mất, không phải là vì giấc mơ này, mà là vì tất cả những áp lực gần đây cô phải chịu đựng. Sau quá trình dồn nén, cuối cùng nó cũng bùng lên.
Từ Hải Châu không nói hai lời mặc quần áo xuống giường, Kiều Lộ cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Từ Hải Châu ấn xuống.
Anh dịch góc chăn lại cho cô, “Em ở nhà nghỉ ngơi một lát đi, anh đi tìm, nói không chừng hôm nay sẽ tìm được.”
“Vì sao?” Khuôn mặt Kiều Lộ đầy nước mắt, khó hiểu hỏi.
Từ Hải Châu vẫn luôn không tin thần tin quỷ, mắt thấy vợ mình có vẻ không còn đủ sức chống đỡ nữa, anh phải gồng lên hơn nữa để chống đỡ, cho dù chính anh có vẻ cũng không còn chịu nổi.
Anh chỉ mong rằng mọi chuyện đều được ông trời “an bài” xong hết rồi.
Coi như đây là lần cược cuối cùng đi.
==============
Từ Hải Châu lại đi ra ga tàu hỏa, vẫn giống như mọi ngày, anh thấy ai dẫn đứa trẻ đều chạy lại xem thử, nếu không phải vì bảo vệ của nhà ga này quen mặt anh thì chắc bọn họ cho rằng anh là “kẻ điên”
Tìm bên ngoài không sai biệt lắm, lại đi vào phòng chờ tìm kiếm.
Trong nhà chờ có rất nhiều người, so với bên ngoài thì ấm hơn, cơ thể lạnh lẽo của Từ Hải Châu cũng dần ấm lại, tay cũng có chút lực. Bây giờ anh có thể nắm được đối phương mà bọn họ không thể thoát.
Từ Hải Châu đi một vòng để tìm thử, anh đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Vô tình, anh thoáng thánh một đôi vợ chồng cõng một đứa nhỏ đang bước vội đến chỗ soát vé.
Đứa bé được che chắn cẩn thận, đang nằm ngủ ngon lành trên lưng người đàn ông, bàn tay non nớt vòng quanh cổ của người đàn ông, thoạt nhìn như đang ỷ lại vào ba mình.
Gương mặt đứa trẻ bị che khuất, Từ Hải Châu ngồi ở đằng xa nhìn không rõ.
Nhưng rất nhanh, anh đã bị làn da của đứa bé hấp dẫn.
Đôi tay là thứ duy nhất lộ ra bên ngoài đang trắng đến phát sáng.
Ba mẹ của đứa nhỏ tuy không nói là đen nhưng chắc chắn là kiểu người da vàng điển hình, không phải là người da trắng,.....
Đại khái là do giác quan thứ sáu hoạt động bất chợt, Từ Hải Châu đứng lên, chạy tới chỗ soát vé.
“Uy uy! Đang làm gì đó!”
Kia, hai vợ chồng vừa qua cổng soát vé, không kịp phòng bị thì Từ Hải Châu đã bắt chặt tay bọn họ không cho bọn họ rời đi.
Bảo vệ đi tuần ở đó thấy cảnh này chạy vội tới ngăn cản lại nhưng vẫn chậm một bước.
Từ Hải Châu xốc cái khăn đang bao lấy đứa bé lên, mặt dù bị ánh sáng chiếu vào nhưng đứa bé vẫn ngoan ngoan ngủ say!
Từ Hải Châu thật sự kinh hỉ, anh không thể tin được thốt lên, “An An!”
Anh dùng sức chớp mắt, này không phải là ảo giác!
Nước mắt ứa ra, ‘An An! An An!”
Kiều An ngủ đến ngon lành, cho dù gọi như thế nào cũng đều không tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận