Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 122. Thiên Tài

Editor: Tô Nhi
—---------------
Từ Hải Châu vừa mới đi tắm về, anh xoa đầu ướt dầm dề đi vào phòng ngủ. Thấy một màn này, anh bế con trai lên, hôn hôn cậu nhóc, “Để ba làm cho, con đi ngủ nha.”
“Ba ba, con chưa có buồn ngủ.” Cậu nhóc lắc đầu, vặn qua vặn lại muốn thoát khỏi anh. Kiều An như con cá trạch tụt xuống dưới, chạy đến chỗ Kiều Lộ, tiếp tục xoa tay cho cô.
Hiện tại, một trái một phải, hai tay Kiều Lộ đều có người xoa bóp.
Trời ơi, đãi ngộ thế này, chỉ có thần tiên mới có….
Kiều Lộ thoải mái, cô như con nít, rầm rì vài tiếng.
Kiều An: “Có thoải mái không mẹ?”
Kiều Lộ: “Thoải mái, thoải mái muốn chết.”
Cô vừa dứt lời, Kiều Lộ nâng tay nhỏ lên, đưa đến trước mắt Kiều Lộ, “Mẹ, mẹ ấn ấn cho con với, con cũng muốn thoải mái.”
Kiều Lộ giơ tay lên, ấn ấn tay con trai. Chưa ấn đến hai cái, cậu nhóc đã bật cười khanh khách.
“Không muốn, không muốn nữa! Ha ha ha ~ Ngứa quá mẹ. Ha ha ha~ Không cần!” Kiều An cười ngặt nghẽo, tóc cũng dựng hết lên.
Kiều Lộ dừng lại, vỗ mông con trai, vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười, “Con muốn thoải mái, bây giờ lại từ bỏ. Đúng là tên nhóc thúi lật mặt.”
Trận cười qua đi, Kiều An nghiêng đầu hỏi, “Ai là tên nhóc thúi nha?”
Kiều Lộ đem con trai ôm vào lòng, hôn lên khuôn mặt cậu nhóc, “Mẹ không biết, con nói là ai nha?”
Kiều An chỉ vào Kiều Lộ, “Là mẹ!”
Kiều Lộ cắn tay cậu nhóc, “Là con!”
“Là mẹ!”
“Là Kiều An!”
“Ha ha ha ~”
Hai mẹ con hi hi ha ha không ngừng nháo loạn. Nghe đoạn đối thoại không đâu vào đâu của hai người, Từ Hải Châu bất giác nở nụ cười, tâm cũng mềm một mảnh.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng vắt vẻo trên ngọn cây.
Chín giờ tối, một nhà ba người ôm nhau ngủ. Sau khi tắt đèn, cậu nhóc Kiều An ghé đầu nằm trên bụng Kiều Lộ, nhỏ giọng hỏi cô, “Mẹ ơi, về sau mỗi ngày mẹ đều phải may bao tay sao?”
Trong phòng quá tối, Kiều Lộ không thấy được biểu cảm của con trai. Cô nghiêng mình, ôm lấy cậu nhóc, vuốt vuốt tóc, cảm thụ tâm tình của Kiều An.
“Con hy vọng mỗi ngày mẹ đều đi làm sao?”
“ Ân.. Ân…” Bạn nhỏ Kiều An rối rắm, hai tay nắm vào nhau. Thật lâu sau mới mở miệng, “Làm bao tay có thể kiếm tiền. Mẹ kiếm tiền có thể mua được đồ ăn ngon, quần áo đẹp. Chính là, chính là….”
Cậu nhóc càng nói càng nhỏ, miệng dán lên bụng Kiều Lộ, ồm ồm nói: “Chính là, mẹ đã mấy ngày không chơi với con. Con muốn chơi với mẹ, muốn mẹ kể chuyện xưa, con không muốn mẹ vất vả.”
Mẹ không thể làm cùng lúc hai việc, nhóc không thể tham lam nha….
“Mẹ không vất vả, chính là mấy hôm nay có chút bận, về sau không bận nữa. Hiện tại, mẹ có rất nhiều thời gian để chơi với Kiều An.”
Cảm xúc của Kiều An tốt lên trông thấy, “Thật vậy chăng? Kia, ngày mai mẹ có thể kể chuyện cho con nghe đúng không?”
Kiều Lộ hôn cậu nhóc, “Đúng vậy nha, ngày mai mẹ lại kể chuyện cho nghe. Bây giờ mau đi ngủ thôi.”
“Được a!” Kiều Lộ lập tức trở mình, lăn xuống người cô, chui vào ổ chăn nhắm mắt lại. Trong lòng không quên mặc niệm: Mau ngủ mau ngủ mau ngủ, ngày mai có thể nghe chuyện xưa!”
=================
Hiện tại, Kiều An có thể thuần thục sử dụng đũa ăn cơm. Một tuần trước, Kiều Lộ đã dạy cho Kiều An cách sử dụng đũa. Cậu nhóc Kiều An cũng rất kiêu ngạo, mỗi lần ăn cơm, đều gắp cho ba mẹ miếng thịt hay miếng rau, để khoe khoang năng lực của mình.
Học xong dùng đũa lại muốn học cầm viết. Mất hết một ngày để Kiều An học viết từ một đến mười. Tuy chữ viết có xiêu xiêu vẹo vẹo… Bất quá cũng không sao, dựa theo tiến độ của Kiều An, hẳn là luyện mấy ngày là có thể viết đẹp.
Từ Hải Châu cố ý ghé qua tiệm sách mua cho cậu nhóc một quyển vở mới thật dày. Vở giấy trắng, không có ô vuông. Kiều An dùng vở để luyện chữ, cậu nhóc quy quy củ củ đem dãy số từ một đến mười viết thành một hàng, chữ không vượt qua dòng kẻ bên trên, cũng không thụt xuống hàng kẻ bên dưới.
Nét chữ nết người, có thể thấy được, bạn nhỏ Kiều An là một bạn nhỏ rất có nguyên tắc.
Cậu nhóc vừa học xong từ một đến mười liền quấn lấy Kiều Lộ muốn học thêm số khác.
Chính vì thế, chỉ mất có ba ngày mà Kiều An đã học viết từ mười đến năm mươi. Lại thêm ba ngày nữa, cậu nhóc đã học viết đến một trăm………
Tốc độ như thế này? Tha thứ cho Kiều Lộ lần đầu tiên làm mẹ không có kinh nghiệm, cô hoàn toàn chưa tiếp thu kịp năng lực của con trai mình. Tuy rằng, cô biết từ ba đến năm tuổi là độ tuổi hoàn kim để phát triển trí nhớ, nhưng mà tình huống của con trai, có phải là nhanh hơn mức bình thường rất nhiều rồi không?
Nhớ đến cậu nhóc Kiều An ngoan ngoãn, thông minh, còn hiếu thảo, Kiều Lộ không khỏi cảm thấy con trai mình là thiên tài?
Mẹ của tiểu thiên tài?
Ân……….Cách gọi này so với vợ của Từ Hải Châu dễ nghe hơn nhiều.
===============
Tác giả có chuyện nói:
Kiều An: “Mẹ, con giống mẹ!”
Từ Hải Châu: “ Ân, con trai ta là một đại thiên tài!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận