Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 292. Rửa Ảnh

Editor: Tô Nhi
—-------------
Vừa về đến nhà, Kiều Lộ liền đem hình ảnh trên mặt báo cắt ra, nhưng do ảnh quá nhỏ hoàn toàn không giống như ý định ban đầu của cô.
“An An, con ở nhà chờ mẹ một lát nha, mẹ đi ra ngoài rửa ảnh, một lát liền quay về.”
“Dạ được, mẹ đi đi, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ.”
Sợ con trai nhàm chán, Kiều Lộ đưa ra kiến nghị, “Hay con đi chơi với mấy bạn đi.”
“Dạ được.”
Vì thế Kiều Lộ liền đem con trai qua gửi nhà họ Trần.
Xong xuôi mọi việc vô mới yên tâm rời đi.
Thời buổi này cửa hàng rửa ảnh có sẵn rất ít, Kiều Lộ đi nửa ngày trời mà chẳng có một tiệm. Nghĩ tới nghĩ lui Kiều Lộ quyết định đi tới tiệm chụp ảnh.
“Xin chào cho tôi hỏi, tôi có thể rửa hình trên báo ra được không? Tôi muốn rửa hình cỡ lớn nhất.”
Người chủ tiệm nhận lấy, cẩn thận đánh giá, “Nha, này, không phải, không phải là….”
“Lữ Tĩnh, là nữ MC dẫn chương trình Xuân Vãn năm nay!” Kiều Lộ tiếp lời.
Người chủ tiệm bừng tỉnh, cười khờ khạo, “Nga nga, là là, tiệc Xuân Vãn, chính là Xuân Vãn, trước đó tôi cũng có xem một lần!”
Kiều Lộ cười, lại hỏi: “Có thể rửa được không?”
“Cô muốn phóng lớn ra làm gì?” Cầm lấy tờ báo, người chủ tiệm hỏi, “Cái này là hình trên báo mà?”
“Có chỗ cần dùng nhưng hình này nhỏ quá, tôi cần phóng lớn.”
“Rửa lớn làm gì?” Người chủ tiệm nhìn cô đầy nghi hoặc.
Kiều Lộ bật cười, “Vậy anh có làm được không? Không thì tôi đi chỗ khác rửa ảnh.”
Nói rồi liền cầm tờ bào về, Kiều Lộ cũng không muốn phải tốn quá nhiều thời gian ở tiệm này.
“Được.” Người chủ vội vàng nắm chặt tờ báo. Việc này không có gì khó cả nhưng làm khách hàng bỏ đi thì là chuyện lớn đó.
“Vậy làm liền giùm tôi.”
“Được.” Người chủ tiệm lấy cho cô một cái ghế, “Cô ngồi ở đây chờ một chút tôi rửa liền cho cô.”
Xoay người đi vào gian phòng nhỏ.
“Phiền toái rồi.”
Ảnh mất hết nửa tiếng để rửa xong, Kiều Lộ rửa tổng cộng hai tấm, còn có thêm một tấm ảnh gia đình ba người.
Thời điểm về đến nhà, phải đi qua con đường có căn nhà đang sửa, xung quanh là cây cối rậm rạp. Ngôi nhà này lúc nào cũng mở cổng, bên trong sân có để một đồi cát lớn, ba bốn đứa trẻ đều đang nghịch cát ở đây, trong đó còn có cả con trai cô.
“An An!”
“Mẹ!” Khó có được một hôm thằng bé thấy cô mà không chạy lại. Kiều An đứng ở một chỗ nhảy nhót, tay nhỏ dính đầy bùn đất vẫy vẫy liên tục, “Mẹ ơi, con ở chỗ này! Ở chỗ này nè!”
Kiều Lộ cười cười, dắt xe đạp qua đó, xoa đầu con trai, “Con đang làm gì vậy?”
“Mẹ, anh dẫn con tới chơi đất!” Dứt lời, bàn tay nhỏ xíu chỉ vào đống cát. Đúng vậy, chính là “đống”.
“Đây là con làm nhà cho gia đình chúng ta, đây là phòng của ba với mẹ. Còn kia là nhà của anh. Mẹ thấy nhà ai làm đẹp hơn vậy mẹ?”
Kiều Lộ bật cười, cô còn nghiêm túc đánh giá, “Nhà của anh lớn hơn, nhà của con nhỏ nhưng tinh xảo hơn.”
Bạn nhỏ của Kiều An lập tức vui vẻ, khuôn mặt đầy thỏa mãn.
Bất quá, thật ra thì Kiều Lộ cảm thấy nhà của con trai không phải đẹp một cách bình thường. Nói thế nào nhỏ…..Ách, đúng rồi, trừu tượng. Đúng hơn là một đống đất được đắp lung tung thành một ngọn núi nhỏ!
Bất quá cô sẽ không đả kích sự tự tin của con trai mình.
Tuy rằng chơi bùn có chút dơ nhưng đây không phải là thú vui của bọn nhỏ sao?
Chơi thì chơi thôi, còn nhỏ có thể chơi đùa nhiều một chút sau này lớn lên mới có nhiều kỷ niệm.
“Mẹ đi về nhà trước nha, con chơi với mấy anh chị đi, nhớ về nhà sớm một chút đó.”
“Dạ được ~”
=============
Từ Hải Châu kết thúc một ngày làm việc, khi trở về cũng đã 7 giờ tối. Bao hàng ở phía sau xẹp lép, xem ra hôm nay là một ngày buôn may bán đắt a.
“Tối như vậy mới trở về, anh vất vả rồi. An An, mau ra lấy đồ giúp ba.”
“Dạ được ~”
Cậu nhóc tung ta tung tăng chạy ra sân.
Từ Hải Châu chống xe đạp, gỡ bao tay ra, “Cảm ơn con trai, ba ba có thể tự làm được.”
Cậu nhóc lắc đầu, còn cực kỳ cố chấp, “Ba ba đi làm mệt rồi, để con giúp ba ba.”
Từ Hải Châu cười bất đắc dĩ, hôn lên khuôn mặt của con trai.
“Hôm nay bán được lắm sao? Hàng tồn cũng không còn nhiều, chuẩn bị phải nhập hàng rồi đi?” Kiều Lộ cũng đi lên giúp đỡ.
“ Ân, ngày mai phải đi rồi.” Vừa nói anh vừa lấy trong túi ra cái gì đó đưa trước mặt Kiều Lộ.
“Đây.”
“Cái gì vậy?”
“Thẻ điện thoại.” Dựa vào tài chính của bọn họ thứ này đã có thể mua được từ lâu rồi, không nghĩ tới so với tên Điền Kiến Trung vẫn chậm hơn.
“Nha, thẻ điện thoại mua ở đâu vậy? Em còn tưởng anh để tiền mua điện thoại đó.” Kiều Lộ trêu ghẹo anh.
Từ Hải Châu bật cười, bất đắc dĩ nhéo nhéo má cô, “Cái đó quá mắc quá, anh còn phải để tiền mua nhà.”
Có tiền lớn thì bọn họ sẽ mua một căn nhà riêng.
“Mẹ ơi, thẻ điện thoại là cái gì nha?” Nghe cái này rất quen, hình như nhóc đã nghe ở đâu rồi nè.
“Là cái dùng để gọi điện.” Kiều Lộ vừa cầm thẻ vừa dắt tay con trai đi vào nhà.
“Gọi điện?” Vẫn không thể hiểu đó là cái gì.
“Có nó, chúng ta có thể ở chỗ rất xa ba ba mà vẫn nói chuyện được với ba ba.” Kiều Lộ giải thích.
“Có thể cách bao xa?” Kiều An nghiêng đầu hỏi cô.
“ Ân….Rất xa, lần sau sẽ cho con thử.”
“Vậy được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận