Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 328. Điều Kiện (2)

Editor: Tô Nhi
—----------------
Yêu cầu này không khó Tiền Đông Lôi chần chờ một chút, nhưng Kiều Lộ lại nói: “Anh chỉ có thể cùng cửa hàng của chúng tôi hợp tác.”
“Gì? Vậy tôi kiếm tiền kiểu gì? Chuyện này không được, tuyệt đối không được a.” Nào có đạo lý như vậy.
Kiều Lộ: “Tôi còn chưa nói hết, ý tôi là, đây là quần áo thiết kế của tôi, thì trong hai tuần đầu tiên anh chỉ có thể sản xuất cho xưởng chúng tôi, sau đó anh có thể dùng mẫu này bán cho các cửa hàng khác.”
“Chúng ta có thể quảng cáo cho nhau, nếu ai hỏi tôi lấy hàng ở chỗ nào tôi liền nói tên xưởng của anh, như vậy không phải cả hai bên cùng có lợi sao?”
Kỳ thật nếu không phải do tài chính chưa đủ mạnh, hàng tồn không đủ, vợ chồng Kiều Lộ không muốn đem bản thiết kế cho người khác làm đâu, cả hai cùng muốn khai trương một xưởng nhỏ.
Vấn đề nằm ở chỗ, sau khi mua nhà bọn họ không đủ tài chính, cho dù muốn mở một nhà mấy thì phải tiết kiệm thêm hai ba năm nữa.
Ở đại tạp viện tuy rằng có 15 người cố định, nhưng mỗi người đều là làm kiêm chức, tan tầm mới may được, cho nên nhiều khi đơn hàng gấp thì không may kịp. Không biết bọn họ đã tổn thất bao nhiêu khách hàng rồi.
“Không phải, vậy là hai người không tìm hiểu giá cả thị trường rồi. Cho dù tôi không làm lậu thì cũng có nhà máy khác làm thôi. Người ta không thấy tôi bán hàng thì chạy tới nhà khác mua không phải là được rồi sao?”
Không bằng để cho anh ta kiếm lời.
Ở điểm này, thái độ hai vợ chồng Từ Hải Châu rất kiên quyết, “Cái này là yêu cầu bắt buộc không thể thương lượng.
Anh có thể đi hỏi thăm, ở Lê An phố Bạch Vân là nhiều khách nhất mà cửa hàng bán chạy nhất ở Lê An là cửa hàng của chúng tôi. Tôi khuyên anh nên nhìn xa một chút, nếu anh chỉ thích góp nhặt mấy đơn nhỏ cự tuyệt chúng tôi thì thì mất nhiều hơn được.”
Kiều Lộ: “Tiền lời nhà chúng tôi cho dù anh có bán nửa tháng cho những nhà khác cũng không bằng. Hơn nữa cho dù hai tuần sau anh được bán cho những nhà kia chứ không phải là vĩnh viễn không được bán. Cho dù xưởng khác có làm lậu thì phải chờ sản phẩm nổi lên, chuẩn bị nguyên liệu cũng hết bốn năm ngày, rồi phải đi chào mời nữa thì cũng vậy. Nhưng có chúng tôi tuyên truyền thì anh đỡ mất thời gian thêm một khâu, không phải sao?”
“Tôi có thể lùi một bước.” Thấy Tiền Đông Lôi thật sự rối rắm, nghĩ nghĩ, Kiều Lộ nói: “Trừ bỏ ở Lê An, anh có thể cung cấp hàng cho những tỉnh khác trước, sau hai tuần thì anh muốn bán cho ai cũng được, chúng tôi không can thiệp.”
Thời buổi này phương tiện đi lại không có, việc vận chuyển tới những huyện thị khác sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cửa hàng nhà bọn họ.
“Dù sao chúng tôi đã nói rõ yêu cầu của mình rồi còn có đáp ứng hay không là tùy ở anh, cùng lắm thì chúng tôi tìm nhà khác hợp tác.” Đưa ra hai yêu cầu này Kiều Lộ đã cảm thấy mình nhân nhượng lắm rồi, chờ sau này có tiền, cô nhất định sẽ tự mở một xưởng quần áo, tự cung tự cấp.
Kiều Lộ chậm rãi đem bản vẽ thu hồi lại, Tiền Đông Lôi lưu luyến nhìn theo, anh ta thèm thuồng đến mức nuốt nước miếng.
Tập bản vẽ này thật sự là báu vật, đặc biệt là những mẫu váy, rất đẹp rất thời thượng a….
Sau một hồi suy nghĩ, Tiền Đông Lôi vẫn không thể chấp nhận việc từ chối nhận đơn trong hai tuần.
“Nhưng cho dù tôi không mua bản vẽ, chờ hai người làm ra thành phẩm thì tôi chỉ cần mua một cái về làm theo thôi….” Cần gì phải bỏ 400 đồng ra mua bản vẽ.
Được lắm, tên xưởng trưởng này da mặt cũng không thèm, không lấy được bản thiết kế chính thì hù cô làm bản lậu, cũng không thèm che giấu ý đồ.
Sắc mặt Kiều Lộ trở nên không vui, “Được, vậy xem như chúng ta không thể nào hợp tác với nhau rồi.”
Người này không hề có thành ý cũng không tôn trọng thành quả lao động của người khác. Về sau nói không chừng còn làm ra nhiều chuyện hơn nữa.
Đạo đức không có, nói cái gì cũng uổng phí cả.
Vì thế hai vợ chồng Kiều Lộ không nói hai lời mà ra về.
“Xưởng trưởng tiền, anh cứ chậm rãi suy nghĩ nếu hối hận có thể tới phố Bạch Vân tìm chúng tôi. Chúng tôi là cửa hàng đầu tiên của con phố, nhưng mà theo tôi thấy thì tới lúc đó anh không còn cơ hội nữa rồi.”
Nói xong, Từ Hải Châu một tay ôm con một tay nắm tay vợ rời đi.
Tiền Đông Lôi: “Aizzz, ai?”
Aizzzz!
Bạn cần đăng nhập để bình luận