Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 477. Phiên Ngoại 20

Editor: Tô Nhi
—--------------
Trước đem Tần Tiểu Mạn tới một ngôi miếu hẻo lánh để gió thổi cả đêm. Lý Hồng Quân cùng Từ Hải Châu thay phiên trông coi, dù sao loại chuyện này cũng là chuyện bất hợp pháp, các ít người biết càng tốt.
Người thiết kế đã hỏi rõ ràng, nhưng Tần Tiểu Mạn cắn chết cũng không chịu thừa nhận. Sau đó cô ta bị gió lạnh thổi đến đầu hàng, cô ta nói năng vẫn khó nghe như cũ.
“Thiết kế tôi trộm đó thì sao? Chỉ là một bán thiết kế, làm ra bán chỉ được hai trăm đồng! Phi, rẻ mạt.”
Ở thập niên 86 này, hai trăm đồng là bằng tiền lương công nhân bình thường làm hai ban tháng. Số tiền như thế mà cô ta chê ít, đúng là đồ phá của.
Một câu chọc đúng chỗ ngứa của Từ Hải Châu, Tần Tiểu Mạn chỉ cảm thấy một trận gió mang theo mùi hương ập tới, một bàn tay to rộng xuất hiện trước mặt cô ta, bóp chặt lấy cổ cô ta.
Cổ của Tần Tiểu Mạn hoàn toàn không thể động đậy, nam nhân trước mặt mới chậm chạp thu tay lại.
“Cô đừng có đi tìm chết.”
Đây là lần đầu tiên Từ Hải Châu nói lời thô tục trước mặt những đồng chí nữ.
“Tần Tiểu Mạn, sao trên đời lại có loại nữ nhân không biết liêm sỉ như cô. Cô biết cô đang nói cái gì, làm cái gì không?”
“Tôi….Tôi….Khụ khụ khụ ~” Cô ta không nói được một câu hoàn chỉnh, một lực đạo rất lớn lại nữa ngăn cô ta lại, cái gì cô ta cũng không nói được.
Từ Hải Châu vẫn siết chặt tay, sắc mặt Tần Tiểu Mạn từ đỏ chuyển sang sanh, cô ta không kiên trì được nữa, tay chân cũng không còn sức để giãy giụa, vô lực mà rũ xuống.
Lý Hồng Quân vỗ vỗ tay Từ Hải Châu, ý bảo anh dừng lại, đừng làm mấy chuyện nguy hiểm.
Ánh mắt Từ Hải Châu tối sầm, hừ lạnh, đem Tần Tiểu Mạn ném đi giống như rác rưởi, chán ghét phủi tay, “Chó không ăn được phân, cô ở đây chịu lạnh đi.
“Khụ khụ khụ ~ Khụ khụ khụ ~”
Điên cuồng ho khan, nước mắt không ngừng rơi xuống, Tần Tiểu Mạn có dư cảm, người từ trước đến nay luôn ôn hòa như Từ Hải Châu sẽ không buông tha cho cô ta……
====================
Hôm sau, hai người tìm một chiếc xe vận tải, chuẩn bị đem Tần Tiểu Mạn đi tới Vân Thị.
Xe vận tải chỉ có hai ghế cho hai người ngồi, ba người thì không thể cho nên Lý Hồng Quân ở lại, Từ Hải Châu đem người đi tặng.
Tài xế lái xe thấy Tần Tiểu Mạn bị trói thì hoảng sợ, liên tục đánh giá Lý Hồng Quân và Từ Hải Châu, run run rẩy rẩy mở miệng: “Hai người, hai người đây là…..?”
Từ Hải Châu làm ra bộ dạng tức giận vô cùng đáng sợ, nói với người tài xế, “Anh rể tôi ở bên ngoài dưỡng tiểu tam, làm hại chị tôi cùng anh rể ly hôn, cô ta là đầu sỏ gây tội nên tôi muốn mang cô ta về cho chị tôi.”
Nếu nói năm 86 có gì tốt thì chính là người dân phá lệ nhiệt tình làm việc nghĩa, cũng không hỏi là thật hay giả, tài xế nhìn hình tượng của Từ Hải Châu, lại nhìn Tần Tiểu Mạn trang điểm lòe loẹt, không thèm hỏi nhiều hơn, trực tiếp phất tay nói to với Từ Hải Châu.
“Mau! Người anh em! Mau đem cô ta ném lên, tôi đưa cậu qua đó!”
Từ Hải Châu: “Cảm ơn người anh em!”
Hai người hợp lực mang Tần Tiểu Mạn nâng lên xe vận tải, chọn đi đường quốc lộ bình thường không đi cao tốc để tránh cho công an vẫy kiểm thùng xe. Cho nên đem Tần Tiểu Mạn về Vân Thị cực kỳ dễ dàng.
Điều chỉnh ghế ngồi, tài xế nhìn Tần Tiểu Mạn nằm một bên, chỉ vào cô ta, hận sắt không thành thép: “Không nên nết a! Nữ đồng chí thì nên an phận thủ thường đi, mắc cái gì đi phá hoại hôn nhân của gia đình người khác! Bị như vậy là xứng đáng! Nên để vợ người ta đánh một trận!”
Người tài xế tầm 40 tuổi, bộ dạng đoan chính, khó trách ông ấy lại nhiệt tình muốn giúp Từ Hải Châu đưa Tần Tiểu Mạn về nhà cho chính thất xử như vậy.
“Aizzzz ~!”
Cuối cùng thở dài một tiếng, nhấn ga chạy đi thật nhanh.
Bởi vì miệng Tần Tiểu Mạn bị dán băng keo cho nên cô ta không có biện pháp nào để lên tiếng, dọc đường chỉ nghe có thể nghe Từ Hải Châu “vẽ chuyện” của cô ta với Lưu Thế Nhân ngày xưa.
Nói cô ta câu dẫn anh vợ anh thế nào, rồi phá hỏng gia đình anh thế nào, cháu trai khóc thương tâm bao nhiêu, thằng bé cầu xin ba nó đừng bỏ gia đình ra sao, rồi lại trơ mắt thấy ba dẫn tiểu tam bỏ đi, đôi mắt vì khóc nhiều mà phải vào bệnh viện điều trị mất ba ngày ba đêm.
Khoa trương cực kỳ, sao có thể nói khoa trương như vậy! Tần Tiểu Mạn tức giận đến ngứa răng.
Một đường vừa đi vừa nói mất một giờ, Từ Hải Châu như bật công tắc, lải nhải không ngừng. Những chuyện đó toàn do anh bịa ra, nhưng những chuyện liên quan đến Lưu Thế Nhân đều là thật!
Từ Hải Châu nói chuyện tiểu tam đoạn chồng một đường, tài xế cũng theo đó mắng Tần Tiểu Mạn suốt cả chuyến đi, mắng đến khô cả miệng, Từ Hải Châu còn phải xuống xe mua cho ông ấy bình nước để thông cổ.
Tới Vân Thị, đại khái còn phải đi mười lăm phút nữa mới tới tiểu khu Nhạc Thịnh, Từ Hải Châu trực tiếp đến trạm điện thoại công cộng, gọi báo cho Lưu Thế Nhân rằng anh đã tìm ra Tần Tiểu Mạn, bảo ông ra nhanh chóng xuống đón người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận