Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 456. Xuống Nhà Nghịch Tuyết (2)

Editor: Tô Nhi
—--------------
Chơi ném tuyết với chơi với người mình thích mới có ý nghĩa, bên này Kiều An nặn cầu tuyết, lải nhải với em gái, bên kia Kiều Lộ và Từ Hải Châu đã bắt đầu một cuộc chiến mới.
Tổ hợp người lớn chơi ném tuyết cũng không phải là hiếm thấy, thậm chí còn có người già tham gia chung. Người phương nam có chấp niệm rất lớn đối với tuyết, nó đã khắc sâu vào xương cốt, thật vất vả mới có tuyết rơi, đương nhiên phải chơi cho thật đã.
“Tiếp chiêu! Hắc ~ Ha ha ha ~” Một quả cầu tuyết không chút lưu tình đập vào người Từ Hải Châu, tuyết đập trúng ngực anh nổ tung như pháo hoa.
“Em trốn ~ A ~ trúng em~” Kiều Lộ bĩu môi dậm chân, có chút tức giận, “Anh ném thật sao a! Anh không có thương vợ anh chút nào cả!”
Động tác của Từ Hải Châu nhẹ hơn, nhưng kết quả lại bị Kiều Lộ ném tuyết vào mặt.
Quả cầu tuyết vỡ tan, rơi xuống ào ào, có mấy bông tuyết còn dính ở cổ anh.
“Mỹ nhân kế! Biu ~ Ha ha ha ~”
Từ Hải Châu ném một quả cầu tuyết qua phản kích, tuyết đập trúng vai Kiều Lộ, cô lại bắt đầu kêu to, “A! Đừng ném em, lạnh lắm! Từ Hải Châu! Em tức rồi nha, em không để ý đến anh đâu!”
Làm bộ tức giận quay đầu bỏ đi, Từ Hải Châu nhanh chóng chạy qua. Khóe miệng Kiều Lộ vẫn còn chưa hết ý cười, chờ đến khi Từ Hải Châu đến gần mình, nhân lúc Từ Hải Châu không chú ý, cô ném quả cầu tuyết còn lại trên tay mình.
“Bụp”, không đề phòng, bị ném ngay giữa hồng tâm.
Từ Hải Châu: “.........”
“Không chơi nữa, em chơi xấu.”
Kiều Lộ nhào qua ôm eo anh, dán khuôn mặt lạnh lẽo trên áo khoác anh cọ cọ.
Từ Hải Châu vẫn không ngừng bước, Kiều Lộ không buông tay, liều mạng ôm lấy anh, tùy ý để cho nam nhân nhà mình kéo lê mình trên đất một đoạn rất xa.
“Hải Châu, Từ Hải Châu ~ Em là vợ của anh đó, anh ăn mỹ nhân kế của vợ anh có gì đâu, anh nhường em một chút thì sao, anh làm em đâu em còn chưa nói đâu.”
‘Còn chưa nói anh?” Từ Hải Châu đúng là hết chỗ nói, niết niết mặt cô, “Chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân thắp đèn là nói em đó. Hơn nữa em có dùng mỹ nhân kế sao? Em là uy hiếp anh!”
Kiều Lộ bật cười thật to, Từ Hải Châu vẫn niết niết mặt cô, niết có chút đâu, cho nên cô đẩy tay anh ra, niết lại.
“Làm gì có, nhường vợ mình một chút có sao đâu! Sức anh lớn như vậy không phải nên nhường em sao?” Oán giận đưa tay đến trước mặt Từ Hải Châu, “Anh nhìn xem, tay bị bị lạnh đến đỏ rồi.”
Từ Hải Châu cười khẽ, nắm hai tay cổ lại, kê lên miệng hà hơi, “ m không?”
“Ấm ạ, nhưng mà tay anh khô ráp quá.”
Từ Hải Châu: “..............”
“Anh là đàn ông, tay mịn màng để làm gì? Tay em mịn là được rồi.”
Nói xong, còn yêu thích đến không nỡ buông tay mà xoa xoa bóp bóp tay co.
Nói là làm cho tay cô ấm lên, nhưng thực ra là anh đang ăn đậu hủ, Kiều Lộ buồn cười đá chân anh.
“Khăn quàng cổ anh rơi rồi, mau đeo lên.” Bĩu môi, ý bảo anh nhanh bỏ tay ra.
Từ Hải Châu cúi đầu, bàn tay nắm tay cô vẫn không buông, “Giúp anh đeo lên đi.”
Kiều Lộ định rút tay về giúp anh đeo khăn quàng cổ lại, kết quả nam nhân này không biết xấu hổ mà hôn lên má cô.
“Người ta nhìn kìa!” Kiều Lộ có tật giật mình, nhìn bốn phía xung quanh, “Bị người khác thấy thì anh đẹp mặt!”
Giật mạnh khăn quàng cổ ra, đưa đến trước mặt Từ Hải Châu, ý bảo anh khom lưng để cô giúp anh đeo lại cho đàng hoàng.
Từ Hải Châu thấp giọng cười ra tiếng, chế nhạo nói, “Tự nhiên em thẹn thùng vậy?”
Do bị anh đánh lén, Kiều Lộ tức giận liếc xéo anh.
“Đã là vợ chồng già rồi, còn e lệ cái gì nữa.” Tuy nói là như vậy, nhưng ngữ khí vẫn rất ngọt ngào.
Từ Hải Châu biết, vợ nhà mình thích nhất chiêu này, gọi là gì nhỉ?
À ~ Tổng tài bá đạo.
Trước đó anh có nghe cô nói qua, nói nam nhân tổng tài bá đạo lớn lên rất tuấn tú, đặc biệt đẹp trai.
Vì thế, người tự nhận ‘lớn lên đẹp trai” là Từ Hải Châu đây thường xuyên sắm vai “tổng tài bá đạo” trước mặt vợ để làm vợ vui.
Kết quả rất rõ ràng, Kiều Lộ ngoài mặt thế hiện mình là người chính trực, nhưng “mỹ nam kế” này dùng rất có tác dụng a.
“Mẹ ơi, đến giờ con đi học rồi!” Kiều An đột ngột chen ngang, đánh vỡ bầu không khí ái muội giữa hai vợ chồng.
Đáp lại con trai, “Nga, đi giờ đây!”
Mắt nhìn đồng hồ, đến lúc phải đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận