Thập Niên 80: Tiểu Quả Phụ Mang Con Tái Giá

Chương 356. Chiếc Váy Mùa Thu (2)

Editor: Tô Nhi
—------------
Lấy số thứ tự, đem người đưa đến phòng thử đồ, Lý Hồng Quân liền đứng bên ngoài, chờ khách này thử xong thì tới lượt hai vị khách mà Từ Hải Châu đưa tới.
“Hôm nay việc buôn bán không tồi nha!” Nghiêm Quế Chi buồn cười nhìn hai cô gái vội vàng vào phòng thử đồ.
“Đúng vậy, váy này, lúc ngài chưa tới đã bán được năm sáu cái rồi. Ngài cũng biết đó cửa hàng chúng tôi số lượng quần áo không nhiều, nếu ngài thì mau suy xét, đừng bỏ lỡ.”
Này là Lý Hồng Quân đang nói dối, kỳ thật Nghiêm Quế Chi là người đầu tiên thử váy, trước đó còn chưa có ai đâu, bọn họ còn đang chờ chị ấy mua đây.
Nghiêm Quế Chi nhìn kính trông, quơ quơ đai lưng, “Lụa này cũng đưa sao?”
Lý Hồng Quân cười lắc đầu, “Tơ lụa này chỗ chúng tôi là do bà chủ tự phối thôi, không bán.”
“Cái gì? Không bán?” Nhìn miếng lụa ở thắt lưng, Nghiêm Quế Chi bĩu môi: “Không có khăn này cảm thấy không có khí chất.”
Mục đích đã đạt được, Lý Hồng Quân nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng.
“Thật ra cũng không phải là không bán, chỉ là tơ này thật sự không phải mặc hàng chính của chúng tôi a. Nếu ngài thật sự thích, thì có thể đi qua cửa hàng tơ lụa bên kia mua, bà chủ lấy ở bên đó. Chủ tiệm vải bên đó là bạn của bà chủ nếu ngài cầm váy của tôi đi qua bên đó, có thể mua lụa với giá rẻ hơn hai đồng. Có rất nhiều kiểu dáng, ngài mau qua chọn! Nếu không mấy họa tiết đẹp bị người khác chọn hết!”
Gì? Rẻ hơn hai đồng? Có rất nhiều kiểu để lựa chọn?
“Thật hay giả?”
“Thật, chúng tôi đã nói qua rồi.” Dứt lời, Lý Hồng Quân còn ra vẻ thần bí, “Cái này là phúc lợi riêng của Tử Tinh Đình đó! Đây là chúng tôi tự lấy tiền ra để chiết khấu!”
Tê ~ Bà chủ còn rất hào phóng.
“Được, để tôi qua chọn.”
Khóe miệng của Lý Hồng Quân cong lên, ra mắt đưa hiệu cho Du Phồn.
Du Phồn ở đối diện mỉm cười tiếp khách, cô ấy một bên chọn một bên không tiếng động đem hộp quà đưa ra trước mặt khách để đẩy mạnh tiêu thụ.
Hộp quà này đã được chuẩn bị kỹ càng, vô luận là kiểu dáng hay hoa văn đều tạo cảm giác cao cấp.
Một buổi sáng thôi mà đã thu hút rất nhiều người mua tơ lụa. Đại bộ phận người mua váy chỗ Kiều Lộ đều là người không thiếu tiền, cho nên bọn họ đương nhiên không ngại bỏ thêm chút tiền để mua hộp quà.
Bên kia ba người Lý Hồng Quân bận đến mức xoay vòng vòng, bên này Du Phồn đếm tiền đến rút gân tay.
Mười hai giờ trưa, trên đường rải rác có vài vị khách tới đi dạo. Du Phồn thu dọn quán, cô ấy giống như con chim sẻ hưng phấn chạy tới trước quán Kiều Lộ.
“Đây! Đây là số tiền bán hôm nay, tôi đã đêm rồi, đây là phần của hai người.” Cô ấy tựa như đang hiến vật quý của mình.
Kiều Lộ nhận lấy, đếm lại hai lần.
“64 đồng, không tồi.” Kiều Lộ trêu ghẹo nhìn Du Phồn.
Du Phồn vốn đã hưng phấn lại cảm động, “Hôm nay bán được 15 khăn lụa! Hộp quà kia, một hộp bán 25 đồng! Cư nhiên có ba người mua! Một cái lời 18 đồng tiền a ~ Thì ra ở Lê An có nhiều thổ hào như vậy!”
Kiều Lộ cười một chút, đem tiền nhét vào túi Từ Hải Châu, “Đừng có xem thường người ta, khách hàng ở đây toàn là những người giàu ngầm đó.”
“Trời ơi, hiện tại tôi mới biết…..Thì ra là buôn bán đơn giản như vậy a, trước kia tôi đang bán cho ai vậy a……” Cảm giác như cô ấy mình đã bỏ lỡ được mấy trăm triệu!
“Tôi muốn nỗ lực kiếm tiền, tôi không muốn tiếp tục làm cá mặn!” Du Phồn thề nói.
Lý Hồng Quân cười trên ghẹo cô ấy, hai người bắt đầu đấu võ miệng không dứt.
Giữa trưa, bọn họ tới một cửa hàng nhỏ để giải quyết. Bánh bao ở cửa hàng này ăn đặc biệt ngon, ăn xong Kiều Lộ còn đóng một gói mang về, cô tính buổi tối hấp lại cho con trai ăn.
Ước chừng khoảng hai giờ rưỡi chiều, Kiều Lộ và Từ Hải Châu đi đến tiệm sửa sang lại số quần áo. Lý Hồng Quân đang ở bên ngoài chào khách, bỗng nhiên hưng phấn chạy vào, “Hải Châu! Em dâu! Mau, mau ra xem, có khách nước ngoài tới!”
Dứt lời, hai vợ chồng Từ Hải Châu nhìn theo hướng Lý Hồng Quân chỉ.
Có hai vị khách tóc màu bạch kim, mắt màu xanh và một người bận đồ trung quốc chậm rì rì đi tới cửa hàng Từ Hải Châu để lựa quần áo.
Kiều Lộ buông việc trong tay, tiến lên vài bước.
Sau khi đến gần, cô phát hiện bọn họ đều nói tiếng Anh, cho nên cô có thể nghe hiểu.
“Xin chào, hoan nghênh cô đến Tử Tinh Đình. Xin hỏi mọi người có cần gì không?” Cô buột miệng nói hello nhưng cũng may là cô phản ứng kịp nên quay sang nói tiếng Trung.
Cô đang là nữ nhân nông thôn đang tốt nghiệp sơ trung, sao có thể giao lưu bằng tiếng anh lưu loát được?
Nguy hiểm thật, may là cô phản ứng lại kịp, bằng không đã bị phát hiện rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận