Đế Tôn

Chương 107-108: Hoàng đế băng hà

- Tiểu tử, vì sao vừa rồi ngươi không ra tay cứu con của ngươi? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi vậy mà trơ mắt nhìn xem con của mình bị bắn chết, rõ ràng còn thờ ơ, cái gì cẩu hoàng đế, heo chó không bằng, làm hại lão tử không thể giết cái thống khoái!

Sắc mặt Cảnh Đức hoàng đế âm trầm đến đáng sợ, đột nhiên một ngụm máu tươi phun ra, thủy chung đứng ở nơi đó không ra tiếng, miễn cho chọc giận đầu Yêu Vương này:

- Cao thủ thế hệ trước của Kiến Vũ quốc, tất cả chết ở bên trong hỏa sơn, nếu trẫm cũng tao ngộ bất hạnh mà nói, trong triều không người, quần hùng tạo phản, triều đình giang sơn của ta thế tất khó giữ được. . .

Về phần bọn người Nhạc Thế Đình, sớm đã nhìn ngây người.

- Nhị hoàng tử cứ như vậy bị bắn chết rồi hả?

Một vị lão giả của Dược Vương phủ lẩm bẩm nói, tựa hồ còn không có tiếp nhận sự thực này.

Không nói thân phận Nhị hoàng tử Tô Triệt có nhiều tôn quý, chỉ cần hắn chính là một vị Nội Cương đỉnh phong cường giả, tu luyện Hoàng thất tuyệt học Chân Hoàng Thắng Long Quyết, Chân Cương hộ thể, phòng ngự cực mạnh, coi như là Ngoại Cương cường giả cũng chưa chắc có thể công phá phòng ngự của hắn.

Chân Hoàng Thắng Long Quyết chính là tuyệt học mà khai quốc hoàng đế Kiến Vũ quốc, Thánh Tổ hoàng đế sáng chế, môn tâm pháp này cường đại đã trải qua niên đại chiến loạn kiểm nghiệm, nếu không Thánh Tổ hoàng đế cũng không có khả năng tài nghệ trấn áp quần hùng, leo lên bảo tọa hoàng đế.

Mà Giang Nam bất quá là Hỗn Nguyên cảnh , vậy mà có thể một mũi tên bắn chết Tô Triệt, thật sự là vượt qua dự liệu của bọn hắn.

Hắn lại không biết, mấy ngày nay Giang Nam cùng Tô Hoảng đại chiến, tuy như trước là Hỗn Nguyên cảnh, nhưng mà thực lực đã có đại tăng lên, đơn thuần lực lượng đã đạt tới tám Tượng chi lực, coi như là không cần Nhạn Minh Cung, tay không tấc sắt Giang Nam cũng có thể sinh sinh đánh chết Tô Triệt.

Càng làm cho người sợ hãi còn là đầu Ngốc Ưng của Giang Nam, dĩ nhiên là tu thành Thần Thông cường giả, hoàn toàn có thể nói là tồn tại không kém hơn Cảnh Đức hoàng đế cùng Tiêu Hủy, sau khi Cảnh Đức hoàng đế bị thương thậm chí ngay cả động cũng không dám động thoáng một phát, trơ mắt nhìn ái tử của mình bị Giang Nam một mũi tên bắn chết.

- Giang công tử ở Dược Vương phủ ta lâu như vậy, vẫn là lần đầu hiển lộ lá bài tẩy của mình!

Nhạc Thế Đình thầm nghĩ trong lòng:

- Hắn từng nói hắn là Trung Thổ di dân, chẳng lẽ nói hắn là đệ tử đại phái nào đó của Trung Thổ, nếu không tại sao có thể có Thần Thông cấp đại yêu cam nguyện làm tọa kỵ của hắn, nghe hắn sai sử? Ta nguyên bản thấy hắn sở tác sở vi, còn cảm thấy có chút hung hăng càn quấy, hiện tại xem ra, thật sự là hắn có tiền vốn hung hăng càn quấy.

Vô luận Giang Nam hay là Cảnh Đức hoàng đế, Nhạc Thế Đình đều không muốn đắc tội, dứt khoát làm bàng quang, không có nhúng tay.

Cảnh Đức hoàng đế liếc nhìn Giang Nam thật sâu, xóa đi vết máu ở khóe miệng, đột nhiên thi triển một môn Vũ Hóa Công, vỗ cánh bay đi. Nhạc Thế Đình thở dài một tiếng, không có giữ lại, thấp giọng nói:

- Lần này Thánh thượng đi, chỉ sợ chưa hẳn có thể còn sống trở lại hoàng cung, xem ra Kiến Vũ quốc, thật sự muốn biến loạn rồi. . .

Bên cạnh hắn một vị lão giả trong nội tâm cả kinh, thất thanh nói:

- Chẳng lẽ thương thế của thánh thượng quá nặng, tùy thời có khả năng bị mất mạng?

Nhạc Thế Đình lắc đầu:

- Thương thế của hắn hoàn toàn chính xác cực nặng, nhưng cũng không có đến trình độ ở trên đường bị mất mạng, bất quá thực lực thánh thượng hôm nay còn thừa không có mấy, ba vị hoàng thúc của Hoàng thất lại chết ở bên trong hỏa sơn, lực lượng Hoàng thất suy yếu tới cực điểm, khó có thể chấn nhiếp quần hùng. Vừa rồi Tề vương chạy thoát đi ra ngoài, Tề vương phủ còn có Thần Luân cường giả tọa trấn, thậm chí nói không chừng còn có Thần Thông cường giả, hơn nữa còn có mấy vị Thần Luân cường giả không có tiến vào núi lửa, bọn hắn đạt được tin tức thánh thượng trọng thương, nhất định sẽ nửa đường kiếp sát!

- Thánh thượng như thế nào không ở lại Dược Vương thành ta?

Một vị Thần Luân cường giả thúc tổ cấp nhịn không được hỏi.

Nhạc Thế Đình lắc đầu, thở dài nói:

- Thánh thượng không tin ta, sợ ta là cái thứ nhất hướng hắn ra tay. Bất quá, cái này cũng trách không được thánh thượng, kia dù sao cũng là ngôi vị hoàng đế ah. . .

Mấy lão quái vật Dược Vương phủ lâm vào trầm mặc, liếc nhau, muốn nói lại thôi. Ngôi vị hoàng đế cùng lực hấp dẫn thống trị thiên hạ đối với bọn họ mà nói, cũng là một loại hấp dẫn không cách nào kháng cự.

Nhạc Thế Đình trầm mặc một lát, chắp hai tay sau lưng, buồn bã nói:

- Thánh thượng hiểu lầm ta rồi, ta thân là thần tử, như thế nào hướng hắn hạ độc thủ như vậy? Bất quá ngôi vị hoàng đế rơi vào tay người khác, không bằng rơi vào tay Dược Vương phủ ta. . .

Mấy vị lão giả kia con mắt không khỏi sáng, Nhạc Thế Đình mỉm cười nói:

- Trung Hạo thúc phụ, ngươi không ở trong triều đình làm quan, không phải thần tử của thánh thượng, ngược lại không ở hàng ngũ này, ngươi liền đi tiễn đưa thánh thượng một đoạn đường a!

Nhạc Trung Hạo đúng là Thần Thông cường giả duy nhất của Dược Vương phủ, nghe vậy tinh thần chấn động, biết rõ Nhạc Thế Đình cũng động tranh hùng thiên hạ chi tâm, lúc này cười một tiếng dài, lách mình mà đi.

Giang Nam thoáng nhìn Nhạc Trung Hạo phi thân mà đi, trong nội tâm chấn động:

- Thế gia đại phiệt đều là thế hệ dã tâm bừng bừng, Nhạc Thế Đình cũng không ngoại lệ, vị Thần Thông cường giả Dược Vương phủ này vừa đi, thế tất là vì muốn tánh mạng của Cảnh Đức hoàng đế!

Ấn tượng của Nhạc Thế Đình trong lòng hắn cũng không tệ, bất quá hiện tại Giang Nam mới ý thức tới, cách nhìn của mình đối với Nhạc Thế Đình có chút một bên tình nguyện rồi. Nhạc Thế Đình thân là Dược Vương phủ Chi Chủ, tự nhiên không phải là một lão tiên sinh tốt, hắn có thể leo lên bảo tọa Dược Vương, tự nhiên sát phạt quyết đoán, trong lồng ngực đều có một phen nhiệt huyết, chính là nhân vật kiêu hùng!

Cảnh Đức hoàng đế mà chết, Kiến Vũ quốc thế tất đại loạn, đến lúc đó lại là một hồi quần hùng tranh phách!

- Bất quá cái kia đã cùng ta không quan hệ.

Giang Nam lẳng lặng thầm nghĩ:

- Tỷ tỷ đánh lui cường địch, tiếp qua không lâu liền có thể luyện thành linh đan đi à nha? Ta cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này, tu luyện thoáng một phát, nhìn xem có thể tu thành Hỗn Nguyên đỉnh phong, trùng kích Nội Cương cảnh hay không!

Tinh thần ý niệm của hắn đột nhiên tách ra, như là một chống trời chi trụ xông thẳng lên trời, trong chớp mắt liền kéo dài đến độ cao mười dặm, đột phá tầng cương phong, rơi vào trên tầng mây, tiếp dẫn Thái Dương nguyên khí trên không trung, cuồn cuộn mà xuống, rót vào bên trong mi tâm của hắn, lại từ mi tâm chảy vào toàn thân, cuối cùng dũng mãnh vào Ma Chung trong đan điền.

Ma Chung kia lập tức kịch liệt chấn động, đương đương chấn nổ, đưa chân khí toàn thân hắn tất cả chấn vỡ, thậm chí ngay cả cốt cách màng xương của hắn cũng chấn đến ẩn ẩn xuất hiện từng vết rạn!

- Thủy Hỏa rèn luyện, Luyện Thể thành cương!

Giang Nam tâm niệm vừa động, thần thủy thần hỏa phun dũng, nhiều lần rèn luyện tạp chất trong cơ thể, chữa trị tổn thương của thân thể, cùng lúc đó, tu vi của hắn đã liên tiếp kéo lên.

Hắn cùng với Tô Hoảng đại chiến hơn trăm lần, Luyện Thể thành cương đã hơi có tiểu thành, cường độ thân thể rất có tinh tiến, giờ phút này tiếp dẫn Thái Dương nguyên khí vô cùng tinh thuần trên bầu trời, vẫn là đem nhục thể của hắn chấn đến tan vỡ, bất quá còn trong phạm vi thừa nhận của hắn.

Hắn một bên tu luyện Luyện Thể thành cương, một bên tu luyện Luyện Khí thành cương, chung đồng tiến, tu vi thực lực tiến triển nhanh chóng, thậm chí còn muốn vượt qua tiến cảnh lúc đại chiến cùng Tô Hoảng!

Tốc độ tu vi tăng trưởng của hắn, thậm chí còn muốn vượt qua phục dụng Xá Lợi Linh Đan, có thể thấy được loại tốc độ này là kinh người bực nào!

Thần Thứu Yêu Vương thành thành thật thật ngồi xổm trên đầu vai của hắn, rụt lại cổ, ngẫu ngươi hết nhìn đông tới nhìn tây, thay Giang Nam hộ pháp.

Hai ngày thời gian, Giang Nam liền nhất cổ tác khí xông lên Hỗn Nguyên đỉnh phong, trong cơ thể bành trướng cương khí, không có nửa phần chân khí, lực lượng của hắn càng là đạt tới chín Tượng chín Hổ chi lực, chỉ kém một đường, liền có thể đạt tới nhất Long chi lực!

Một Long chi lực, suốt mười vạn cân cự lực, chỉ có Ngoại Cương cường giả mới có thể có được thần lực như thế, hắn vậy mà sắp có được lực lượng bực này.

Phải biết rằng, mặc dù là Thần Luân cường giả, cũng không quá đáng có được một Long mười Tượng chi lực, Giang Nam mới Hỗn Nguyên đỉnh phong, liền cơ hồ đạt tới một nửa lực lượng thân thể của Thần Luân cường giả, thật là khiến người khiếp sợ.

Giang Nam đột nhiên khẽ nhíu mày, đình chỉ tu luyện, chân khí của hắn đã triệt để hóa thành cương khí, nhưng thủy chung còn không tính là Nội Cương cảnh, chỗ khác nhau lớn nhất của Nội Cương cùng Hỗn Nguyên đỉnh phong, là cương khí của Hỗn Nguyên đỉnh phong cường giả dùng một phần thiếu một phần, lúc tu vi khôi phục, khôi phục là chân khí, phải trải qua Luyện Khí thành cương, mới có thể đem chân khí hóa thành cương khí.

Mà Nội Cương thì là Cương khí thể nội sinh sôi không ngừng, lúc tu vi khôi phục, khôi phục cũng là cương khí, bởi vậy được xưng là Chân Cương.

Chỉ có vận chuyển tâm pháp, trực tiếp luyện ra Chân Cương, mới thật sự là bước vào Nội Cương cảnh, đây mới thực sự là biến chất!

- Tỷ tỷ đã từng nói, muốn đột phá đến Nội Cương cảnh, chỉ có để cho cương khí bản thân không ngừng ân cần săn sóc thân hình, để cho thân hình tiếp nhận cương khí, biến thành một bộ phận của thân thể, sau đó liền có thể tự nhiên mà tiến vào Nội Cương.

Giang Nam lẳng lặng suy tư, thầm nghĩ:

- Ta không chỉ tu luyện Luyện Khí thành cương, đồng dạng luyện thể thành cương, nếu có thể luyện thành Luyện Thể thành cương, lại luyện không đi một phần một hào tạp chất, thân hình cùng cương khí khẳng định hoàn mỹ kết hợp, hồn nhiên như một, tự nhiên sẽ bước vào Nội Cương cảnh, hơn nữa thành tựu tuyệt đối nếu so với những người khác lớn hơn rất nhiều!

Luyện Khí thành cương, Luyện Thể thành cương, cả hai hợp lại làm một, khí cùng thân hỗn hợp, hỗ trợ lẫn nhau, đây cũng là lĩnh ngộ của hắn đối với Nội Cương cảnh.

Đợi cho hắn Luyện Thể thành cương hoàn thành, thân thể ở vào trạng thái hoàn mỹ vô khuyết chưa từng có, cương khí cũng là như thế, để cho thân hình tự phát sinh ra cương khí, lột xác thành Chân Cương, liền có thể thuận thuận lợi lợi bước vào Nội Cương cảnh, giảm bớt đi rất nhiều thời gian ân cần săn sóc thân thể.

- Hoàng đế băng hà!

Dược Vương thành nguyên bản rỗng tuếch, đại chiến qua đi, mới có trăm họ lục tục ngo ngoe phản hồi trong thành, tu sửa phòng ốc, đột nhiên, chỉ nghe mặt đường truyền đến một tiếng ồn ào, có người hô to nói:

- Cảnh Đức Hoàng đế băng hà!

Trong thành tiếng gọi ầm ĩ như thủy triều, sau đó liền có đồn đãi nói, Cảnh Đức hoàng đế bị cao nhân bên trong hỏa sơn trọng thương, sau khi trở lại Hoàng thành liền bệnh nặng không dậy nổi, rốt cục bỏ mình.

Lại có đồn đãi nói, Giang Nam ở trước mặt hắn giết thái tử Tô Triệt, Cảnh Đức hoàng đế thật sự khó có thể nuốt xuống cơn tức này, ra Dược Vương thành liền thổ huyết đấu dư, chưa trở lại Hoàng thành liền chết bất đắc kỳ tử ở trên đường.

Còn có đồn đãi nói, mấy đại Vương phủ Hầu phủ chứng kiến bản thân Cảnh Đức hoàng đế bị trọng thương, cao thủ Hoàng thất chết hết thảy, nhân cơ hội này xuất động Thần Luân Thần Thông cường giả ở nửa đường hạ sát, rốt cục ở Yên sơn đánh gục Cảnh Đức hoàng đế.

Lại có tin tức nho nhỏ truyền thuyết, lần này hơn nửa Thần Luân, Thần Thông cường giả của Kiến Vũ quốc bị diệt, là âm mưu của Dược Vương phủ, Dược Vương phủ đem quần hùng thiên hạ càn quét hơn phân nửa, đúng là vì quân lâm thiên hạ.

Về Cảnh Đức hoàng đế chết, có đủ loại phiên bản, bất quá hào khí của Dược Vương phủ lạo dần dần áp lực, mặc dù là Nhạc Linh Nhi cũng rất ít lộ diện.

Nhạc Thế Đình dã tâm bừng bừng, cộng thêm nhân mạch của Dược Vương phủ, bắt đầu triệu tập các lộ chư hầu. Giang Nam cũng bị hắn lôi kéo, chỉ là Giang Nam đối với cái này không có hứng thú, Nhạc Thế Đình cũng không dám miễn cưỡng hắn.

- Tỷ tỷ như thế nào còn không có luyện xong linh đan? Chẳng lẽ trong trận chiến ấy, nàng cũng bị thương?

Trong lòng Giang Nam căng thẳng, đang lúc lo lắng Giang Tuyết an nguy, ý định tiến vào bên trong hỏa sơn tự mình đi nhìn xem, đột nhiên chỉ thấy một nữ tử áo trắng hướng hắn đi tới, tình cảnh kia như thơ như vẽ, mặt trời sáng quắc cũng ảm đạm, ánh mặt trời giống như Nguyệt trở nên mông lung.

Mấy ngày không thấy, khí tức của Giang Tuyết càng thêm mờ ảo, cho Giang Nam cảm giác phảng phất nàng không phải nhân vật nhân gian, mà là nữ tử từ bầu trời đi xuống, ngẫu rơi phàm trần, tẩy đi trần ai cuối cùng muốn phiêu nhiên mà đi.

- Tỷ tỷ. . .

Trong nội tâm Giang Nam run lên.

- Đệ đệ, hôm nay chính là thời điểm ta và ngươi tỷ đệ phân biệt.

Giang Tuyết ôn nhu cười cười, ý cảnh mông lung giống như Nguyệt đột nhiên tiêu tán, ánh mặt trời đột nhiên trở nên vô cùng sáng lạn, trong nháy mắt phảng phất thiên hạ gặp xuân, xuân về hoa nở, đẹp không sao tả xiết:

- Ta muốn rời đi, đi tìm lại đồ đạc của ta.

Giang Nam im lặng, trong lòng có chút đắng chát.

- Ngươi nguyện ý theo ta đi sao?

Giang Tuyết đưa tay, ngón tay ngọc phật qua bên tóc mai, cười nói:

- Ngươi dù sao cũng là đệ đệ của ta, ta như thế nào nhẫn tâm vứt bỏ ngươi?

Giang Nam đột nhiên ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ, ngơ ngác nhìn xem Giang Tuyết, cơ hồ hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không.

Giang Tuyết lẳng lặng chờ hắn trả lời thuyết phục, trên mặt Giang Nam do dự, trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

- Ta không muốn!

- Tỷ tỷ, ta không muốn!

Hắn lặp lại một câu, chém đinh chặt sắt.

Đúng vậy, ta không muốn.

Ta không muốn ngươi che gió che mưa cho ta, không muốn ngươi vì ta hao tâm tổn trí, không muốn ở dưới cánh chim của ngươi phát triển, lại càng không nguyện liên lụy ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận