Đế Tôn

Chương 249 : Bách Dục Thí Thần Cốc. (1)

Mặc dù chưởng giáo Chí Tôn của các đại môn phái là Thiên Cung cường giả, nhưng không cách nào chống đở thời gian quá dài, hơn nữa còn muốn định trụ Huyền Đô Thất Bảo Lâm, tiêu hao thật lớn, vì vậy người có thể đi vào có hạn, cho nên mới có phân chia.

Đột nhiên, một tiếng cười to truyền đến, yêu khí cuồn cuộn xông thẳng lên trời, hướng môn hộ của Thất Bảo Lâm quăng đi, hiển nhiên là một đầu Đại Yêu tu vi cực kỳ mạnh mẻ!

- Ha ha ha ha! Các đại môn phái Quy nhi tử, đa tạ các ngươi mở ra Thất Bảo Lâm, lão tử đi trước một bước! Vì báo đáp các ngươi, lão tử sẽ ăn sạch đệ tử của các ngươi!

Vèo!

Đầu Đại Yêu này chưa đến gần tòa môn hộ, đột nhiên một đạo đạo văn xoắn tới, tại chỗ ép tới nát bấy!

Đầu đại yêu kia chính là Thần phủ cảnh cường giả, ẩn nấp đã lâu, chờ đợi chính là cơ hội này, lại không nghĩ rằng đợi đến lại là tử vong.

- Ngu xuẩn, các đại môn phái trấn giáo chi bảo ra hết, há có thể làm mai mối cho người khác, có thể nào không ngờ được có người sẽ thừa cơ xâm nhập Thất Bảo lâm?

Lạc Hoa Âm cười lạnh một tiếng, lấy tay một trảo, đem pháp bảo của đầu đại yêu kia rơi xuống nắm trong tay, thu nhập ở trong Tử Phủ:

- Tử Xuyên, tiến vào trong Thất Bảo lâm, thời không thác loạn, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chẳng những phải cẩn thận nguy hiểm, còn muốn đề phòng người ngươi gặp được. Thất Bảo lâm tuy có thể tầm bảo, nhưng cũng là một hồi chính ma đọ sức. Hơn nữa, những người này không chỉ là đến từ cái thế giới này của chúng ta, còn có cường giả thế giới khác! Những người này có rất nhiều chủ động ở trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm tìm kiếm cơ duyên, cũng có rất nhiều không kịp đi ra ngoài, bị nhốt ở đó.

Trong lúc nói chuyện, mọi người tuôn ra mà đến, hướng tòa môn hộ này dũng mãnh lao tới, không quá một lát, liền có trên dưới một trăm người tiến vào trong đó.

- Lạc sư thúc, trong Thất Bảo lâm, ngươi sẽ chết ở trên tay của ta!

Một thanh âm truyền đến, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cận Đông Lưu nhanh nhẹn mà đến, trong đôi mắt sát khí tràn ngập, cười lạnh nói:

- Tiến vào trong Thất Bảo lâm, tu vi của ngươi cũng là Thất Bảo đài cảnh, chúng ta cùng một cảnh giới, ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể chạy ra lòng bàn tay của ta hay không!

- Lạc tỷ tỷ, xem ra đối thủ của ngươi không ít a!

Đột nhiên thanh âm của một nữ tử truyền đến, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nữ tử nói chuyện kia cũng là một mỹ nhân, cười cười nói nói, chỉ là trong mắt tràn ngập sát khí, ánh mắt nhìn về phía Lạc Hoa Âm bất thiện.

Lại có một vị lão giả diện mục âm lãnh bay tới, cười lạnh nói:

- Lạc sư tỷ cừu gia khắp thiên hạ, nghĩ đến ở trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm tất nhiên sẽ gặp Thiên Khiển, sư tỷ vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.

- Lạc ma đầu, còn nhớ rõ một kiếm chi thù năm đó sao?

- Nữ ma đầu, ta với ngươi có mối hận đoạt vợ, trong Thất Bảo lâm là tử kỳ cùng chôn xương chi địa của ngươi!...

Ngắn ngủn một lát, liền có vài chục người hướng Lạc Hoa Âm ác âm ác khí, xem ra thù hận không nhỏ. Để cho Giang Nam buồn bực nhất chính là trung niên nam tử rất anh tuấn tiêu sái kia, hẳn là cường giả thế hệ trước của Thanh Vân tông, lại còn nói ra lời mối hận đoạt vợ này, thật sự vượt quá dự liệu của hắn.

Lạc Hoa Âm rõ ràng là nữ tử, như thế nào sẽ cùng hắn có mối hận đoạt vợ?

- Sư tôn, ngươi đắc tội qua bao nhiêu người?

Giang Nam nhịn không được hỏi:

- Nhiều người như vậy, ngươi có thể ứng phó được sao?

- Đều là một đám cặn bã, năm đó đánh không lại ta, hiện tại thừa cơ đến báo thù.

Sắc mặt của Lạc Hoa Âm có chút khó coi, cười lạnh nói:

- Ngươi yên tâm, ứng phó bọn này đối với vi sư mà nói còn không nói chơi. Bất quá nếu bọn hắn không đối phó được ta, hơn phân nửa sẽ dung túng đệ tử ra tay đối với ngươi. Những cái thứ này nếu không phải muốn mặt mà nói, nói không chừng sẽ đích thân ra tay đối phó ngươi.

- Sư tôn, ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc a.

Giang Nam thấy nàng nói thật nhẹ nhàng, cũng yên lòng, nhìn có chút hả hê nói:

- Còn có, cái kia đoạt vợ mối hận là chuyện gì xảy ra?

Lạc Hoa Âm có chút không có ý tứ, thản nhiên nói:

- Ta đã từng bởi vì đắc tội quá nhiều người, không tốt trực tiếp đi ra ngoài, miễn cho bị người đuổi giết, bởi vậy đành phải nữ giả nam trang, sau đó liền gặp được vợ của hắn, nữ nhân kia nhất kiến chung tình, thật là một đoạn tuế nguyệt xanh miết...

- Bại hoại...

Trong nội tâm Giang Nam oán thầm nói.

Lạc Hoa Âm cừu địch khắp thiên hạ, làm cho hắn cũng âm thầm cảnh giác, hắn là đệ tử của Lạc Hoa Âm, nhất định sẽ có người ý đồ tiêu diệt hắn, hơn nữa số lượng những người này tuyệt cũng không ít!

Giang Nam phi đến cạnh cửa, đang muốn vượt qua cửa mà vào, đột nhiên năm sáu cổ khí tức dị thường cường hoành vọt tới, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ma khí cuồn cuộn, gào thét mà tới, dĩ nhiên là cường giả bên trong Ma Đạo, cũng muốn thừa cơ nhảy vào Huyền Đô Thất Bảo lâm!

Những Ma Đạo cường giả này không có ở trong liệt kê, cũng không phải đệ tử hoặc là trưởng lão trong môn phái Ma Đạo, chỉ là một ít cao nhân tán lạc bên ngoài, thực lực đều cực kỳ cường đại khủng bố, so với cường giả như Lạc Hoa Âm cũng không kém chút nào!

Lúc trước vì tranh đoạt Huyền Đô Thất Bảo lâm, thiên hạ đại phái phân tranh không ngừng, cuối cùng nhất là Thái Hoàng lão tổ tài nghệ trấn áp quần hùng, suất lĩnh chính đạo chư phái, cùng Ma Đạo, Yêu tộc chư phái thỏa hiệp, định ra hiệp nghị, cộng đồng ra tay định trụ Huyền Đô Thất Bảo lâm.

Bất quá cái hiệp nghị này lại không kể cả một ít thế lực rải rác, mà ở bên trong Thần Châu cao thủ xuất hiện lớp lớp, cũng không phải tất cả cường giả đều tập trung ở bên trong các môn các phái, cũng có chút cường giả ưa thích tự do, trời sinh tính tản mạn, nhưng thực lực lại cực kỳ cường đại, cũng không cam lòng mình bị bài trừ ở bên ngoài.

Có người cao giọng quát:

- Là mấy lão ma đầu của hải ngoại Bách Dục Thí Thần Cốc, nhanh ngăn bọn hắn lại!

Kỳ thật không cần hắn lên tiếng, trấn giáo chi bảo của các đại môn phái cũng đã kích phát uy năng, từng đạo đạo vân mỹ lệ ngay ngắn oanh ra, chôn vùi hết thảy.

- Chư vị chưởng giáo, lúc trước các ngươi giết không được chúng ta, bây giờ cũng giết không được chúng ta!

Bên trong ma khí cuồn cuộn truyền đến một tiếng cười to, vô cùng phóng khoáng, đột nhiên chỉ thấy ma khí ngưng tụ, hóa thành một tấm gương cực lớn, gương sáng ngang trời, nhô lên cao chiếu rọi, ngăn ở trước người năm sáu vị Đại Ma Đầu kia.

Mặt gương sáng này uy lực vô cùng, vậy mà không chút nào kém trấn giáo chi bảo của chư phái, ở trên không trung như là một ánh trăng cực lớn chiếu sáng!

Vô số đạo vân chen chúc tới, oanh một tiếng vang thật lớn, mặt ngoài gương sáng kia lập tức liền xuất hiện vết rạn rậm rạp chằng chịt, đột nhiên 'Rầm Ào Ào' một tiếng giòn vang, vậy mà tại chỗ nghiền nát đến sạch sẽ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận