Đế Tôn

Chương 557 : Quật ngươi một cầu. (2)

Giờ phút này Giang Nam trước sau như một, bộ dáng vẫn giống như lúc hắn rời đi, như cũ là một thiếu niên, nàng còn nhớ rõ, tình hình lúc gần đi thiếu niên này đem Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết đầy giao cho mình.

Thiếu niên phất tay đi xa, từ biệt chính là hơn mười năm. Quay đầu gặp lại, nàng đã là vua của một nước, ngồi cao trên triều đình, mà Giang Nam phảng phất sau khi rời đi quay người lại, chỉ qua một cái chớp mắt, thời gian không có ở trên người hắn lưu lại bất cứ dấu vết gì.

- Ngươi cùng hắn không phải là người một đường...

Bên tai Nhạc Linh Nhi vang lên lời của cha mình Nhạc Thế Đình, trong lòng hoảng loạn dần dần khôi phục lại bình tĩnh, phất tay nói:

- Bãi triều!

- Đây là nữ nhi của ngươi sao?

Giang Nam thấy Nhạc Linh Nhi nắm một cô bé bốn năm tuổi hướng hắn đi tới, tiểu cô nương kia băng tuyết khả ái, phảng phất như Long Nữ trong tranh vẽ, chọc người yêu thích, cười nói:

- Hơn mười năm không thấy, không nghĩ ngươi cũng thành hôn.

Nhạc Linh Nhi tâm tình phức tạp, đột nhiên cười nói:

- Trẫm... Ta cuối cùng không phải là người trong thần tiên, khó tránh khỏi thanh xuân già đi. Cha ta nói, nước không thể một ngày không có vua, ta chỉ đành phải lên ngôi, chọn một giai tế, dưỡng nhi dục nữ, chưa từng nghĩ gặp phải đại sự bực này, ngay cả ngươi cũng bị kinh động.

Thần Thứu Yêu Vương trên dưới đánh giá tiểu cô nương kia, thấp giọng nói:

- Chủ công, bộ dáng tiểu nha đầu này, cùng ngươi có chút giống nhau, không phải là ngươi năm xưa lưu lại tình yêu chứ?

Giang Nam trong lòng chấn động, nhìn về phía tiểu cô nương kia, quả nhiên giữa lông mày cùng mình có mấy phần rất giống, trong lòng buồn bực, hắn đã sớm đối với chuyện nam nữ biết được nhất thanh nhị sở, tự nhiên biết không phải là mình năm xưa phạm phải lỗi, chẳng qua là không giải thích được Nhạc Ấu Nương này vì sao lớn lên giống mình như vậy.

- Linh quận chúa, tôn phu ở đâu?

Giang Nam trong lòng khẽ nhúc nhích hỏi.

Nhạc Linh Nhi ảm nhiên nói:

- Phu quân bất hạnh, mấy ngày trước đã bị người giết...

- Mẹ, hắn và cha lớn lên thật giống!

Nhạc Ấu Nương đánh giá Giang Nam, thúy sinh sinh nói. Giang Nam nghe vậy, trong lòng chấn động, nhìn về phía Nhạc Linh Nhi, ánh mắt của Nhạc Linh Nhi có chút bối rối, trợn mắt nhìn Nhạc Ấu Nương một cái:

- Không nên nói bậy!

- Thật rất giống cha mà...

Nhạc Ấu Nương bỉu môi, ánh mắt sáng ngời, nhìn Giang Nam một chút, thúy sinh sinh nói:

- Ngày hôm trước đạo nhân kia thấy cha, đã nói cha rất giống một người, một người chọc cho hắn tức giận, sau đó liền đem cha giết. Người kia, nhất định chính là ngươi?

Giang Nam trầm mặc chốc lát, đối với ngọn nguồn trong chuyện này hiểu rõ ràng, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, Nhạc Linh Nhi tìm phu quân, tất nhiên là cùng mình có mấy phần tương tự, vì vậy Nhạc Ấu Nương mới giống mình như vậy, mà phu quân nàng cũng là bởi vì cái này mà gặp phải đệ tử Cổ Thần Các sát hại.

Trong chuyện này ân oán gút mắt, thật sự khó có thể tinh tế tường thuật.

Trong lòng Nhạc Linh Nhi hỗn độn như tê dại, đột nhiên quỷ thần xui khiến, cười nói:

- Tử Xuyên, ta và ngươi năm xưa đã từng có chút tình nghĩa, ta có yêu cầu quá đáng, muốn cho Ấu Nương bái ngươi làm cha nuôi.

Nàng nhẹ giọng nói:

- Ấu Nương thông tuệ, đáng tiếc cha của nàng chết sớm, hôm nay lại có thật nhiều người hung thần ác sát đến Tư Xuyên quốc ta, tuy nói muốn thu Ấu Nương làm đồ đệ, nhưng nhìn không phải là người tốt gì. Trong Tu sĩ, ta chỉ nhận được ngươi cùng Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử chi phụ là chết ở trong tay cha ta, đem Ấu Nương phó thác cho hắn ta không yên lòng.

Giang Nam trầm ngâm chốc lát, Nhạc Linh Nhi hiển nhiên không biết lai lịch nữ nhi mình, cho nên mới có lời này, bất quá đem Nhạc Ấu Nương đặt ở bên người nàng, cũng sẽ mang đến cho nàng nguy hiểm, gật đầu cười nói:

- Tốt.

Nhạc Linh Nhi thấy hắn đáp ứng, trong lòng chỉ cảm thấy có chút ấm áp:

- Ấu Nương xưng hắn là cha, xưng ta vi nương, cũng coi như chấm dứt một cọc tâm nguyện của ta...

Trong nội tâm nàng đột nhiên có chút tỉnh ngủ, ý niệm trong đầu lại càng lung tung, tự hỏi:

- Nhiều năm như vậy, ta còn không cách nào hoàn toàn quên mất hắn sao? Ta vốn cho là quên mất, vậy mà lúc gặp lại mới phát hiện thì ra là căn bản chưa từng quên, chẳng qua là in khắc ở càng sâu trong đáy lòng...

Giang Nam ôn hòa cười một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Linh quận chúa, nếu Ấu Nương lạy ta là cha, không bằng cho nàng theo ta cùng đi a?

Nhạc Linh Nhi tâm loạn như ma, đang muốn gật đầu, đột nhiên chỉ nghe một thanh âm cười nói:

- Giang đạo hữu, ngươi gặp cố nhân tất nhiên đáng mừng, bất quá thần minh chuyển thế thân định ra quy củ, nếu người nào có thể giải đáp ba vấn đề khó khăn của nàng, nàng liền đi với ai. Chẳng lẻ Giang đạo hữu muốn không tuân theo cái quy củ này?

- Chính xác, hôm nay tinh anh hảo thủ các môn các phái định ra quy củ, phàm là có người không tuân theo quy củ, lập tức tiêu diệt! Mặc dù ngươi là cố nhân Thần mẫu, chỉ sợ cũng không có thể ngoại lệ!

Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thần Tú Đạo Nhân cùng mấy vị cao thủ trẻ tuổi khác đi tới, không khỏi khẽ cau mày.

Nhạc Ấu Nương kéo tay Giang Nam, hung ba ba nói:

- Hắn là cha ta, ta lạy cha ta làm sư, có vấn đề gì sao?

- Cha ngươi?

Đám người Thần Tú Đạo Nhân đều ngẩn ra, nhìn Giang Nam một chút, lại nhìn Nhạc Ấu Nương một chút, trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm giác cổ quái:

- Lỗ mũi, ánh mắt này cùng Tà Vương giống như đúc a!

- Giang Nam ác ôn này, sinh nữ nhi cũng là thần minh chuyển thế thân, vận khí thật tốt! Ta làm sao không có số phận này?

Thần Tú Đạo Nhân liếc Nhạc Ấu Nương một cái, thản nhiên nói:

- Quy củ đã lập, kia liền không thể sửa đổi, nếu không sao gọi là quy củ? Ngươi kiếp trước tuy là thần minh, nhưng đời này không phải, hôm nay các đại môn phái ta hưng sư động chúng, thậm chí ngay cả Chưởng Giáo Chí Tôn cũng tới đây, là vì phá giải ba vấn đề khó khăn của ngươi, không phải là ngươi nói cự tuyệt là có thể cự tuyệt!

Nhạc Ấu Nương giận dữ, chẳng qua là nàng thật sự khả ái, cho dù tức giận cũng làm cho người nhìn không thấy bất cứ uy hiếp gì:

- Ta muốn đi với ai, liền có thể đi với ai, các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?

- Chuyển thế thần minh, bị chết cũng không ít.

Đột nhiên một thanh âm truyền đến, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bầu trời vang lên trận trận tiếng nhạc, Thiên Hoa Loạn Trụy, vô số Thiên Long nhanh nhẹn bay tới, kéo tới một chiếc lâu thuyền dài đến mấy dặm, Long tam thái tử đứng ở đầu thuyền, lạnh nhạt nói:

- Trước khi không có trở thành thần minh, ngươi coi như là con rồng, cũng phải nằm úp sấp!

Giang Nam ngẩng đầu, lại cười nói:

- Tam thái tử, ngươi cũng là con rồng, sao không nằm úp sấp?

Trong mắt Long tam thái tử sát cơ đại tác, bên cạnh đột nhiên một đầu Thiên Long biến thành nhân loại từ trong đám người đi ra, phía sau hiện lên một ngọn Thần Phủ, trong Thần Phủ rồng ngâm không ngừng, một móng vuốt khổng lồ thăm dò, che kín Thương Thiên, ngang nhiên hướng Giang Nam bắt tới, hừ lạnh nói:

- Ở trước mặt Thái Tử, cũng có phần ngươi nói chuyện sao? Quỳ xuống cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận