Đế Tôn

Chương 1714 +1715: Nếu không thấy dạng ánh đao kia.

Huyền Minh Nguyên Giới nghiền nát, chỉ có khỏa trái tim cổ tiên kia như trước nhảy động, ngoại trừ trái tim cổ tiên ra, là một ngụm chuông lớn, đó là Hoàng Cực đạo chung, Lan Lăng Thần Hoàng bao phủ ở dưới chung, thúc dục Hoàng Đạo cực binh này, dốc sức liều mạng đối kháng hai đại Thần Nhân dư âm trùng kích.

Hoàng Cực đạo chung không ngừng bị dư âm trùng kích mà nổ mạnh, vách chung bị lõm vào mấy chỗ, thậm chí che kín vết rạn!

Trong địa ngục, chủ nhân của Hoàng Cực đạo chung, Ly Sửu Ma Hoàng đau lòng không thôi, muốn triệu hồi Hoàng Đạo cực binh của mình, lại sợ mình triệu hồi cái pháp bảo này sẽ liên lụy Lan Lăng Thần Hoàng, làm hại Lan Lăng Thần Hoàng chết ở phía dưới hai Thần Nhân công kích dư âm, để cho một phương mình đánh mất một chiến lực cự đại.

Mà hai đại Bổ Thiên Thần Nhân tranh chấp, lại để cho hắn ẩn ẩn cảm thấy đây là thời cơ đối phó Đạo Vương tốt nhất, nếu như địa ngục rất nhiều Hoàng Đạo Cực Cảnh cùng đế cảnh cường giả đồng loạt ra tay, không thể nói trước liền có thể diệt trừ Đạo Vương!

Bất quá lại không ai dám can đảm động thủ, bởi vậy Chư Thiên vạn giới cũng không phải là chỉ có Đạo Vương cùng Thiên Đao hai Bổ Thiên Thần Nhân này, trừ bọn họ ra, còn có Hồ Thiên bảy Bổ Thiên Thần Nhân khác. Ai cũng không biết nếu như bọn hắn công kích, bọn người Hồ Thiên lão tổ sẽ xuất thủ hay không.

Hiện tại còn không phải thời điểm quyết chiến.

- Ly Sửu đạo hữu, không cần lo lắng pháp bảo của ngươi.

Sâm La Ma Đế ra hiện ở bên cạnh hắn, ha ha cười nói:

- Thần Hoàng cũng sẽ không chết. Một trận chiến này chuyện xấu rất nhiều, có thứ để xem rồi, theo ta thấy, Đạo Vương chỉ sợ cũng sẽ ăn phải cái thiệt thòi lớn...

Ly Sửu Ma Hoàng liếc hắn một cái, khẽ nhíu mày, ân cần nói:

- Phân thân bị giết, chúng ta đều tổn thương rất nhiều pháp lực. Phân thân của Đạo huynh ngươi bị chết thêm nữa, đối với thực lực của ngươi có ảnh hưởng hay không?

Sâm La Ma Đế lắc đầu cười nói:

- Chín trâu mất sợi lông mà thôi.

Ly Sửu Ma Hoàng trong nội tâm hoảng sợ, Sâm La Ma Đế trước trước sau sau chết hơn năm mươi Ma Quân phân thân, trong đó càng có mấy tôn là Đại viên mãn Ma Quân, với hắn mà nói, dĩ nhiên là chín trâu mất sợi lông!

- Chỉ là mấy phân thân, không coi là cái gì.

Sâm La Ma Đế mặt mày hớn hở nói:

- Để cho ta vui vẻ nhất vẫn là Huyền Thiên tiểu quỷ kia chết. Tiểu quỷ này mỗi ngày ở trước mặt lão tử nhảy lên nhảy xuống, họa họa cái này họa họa cái kia, hiển nhiên một bộ tìm đường chết. Hết lần này tới lần khác như thế nào cũng làm không hết hắn. Hôm nay, cái thằng này dẫn xuất Quang Vũ kỷ kiếp, phóng thích trái tim cổ tiên, cuối cùng đem mình họa chết rồi, chết có ý nghĩa, bị chết đại khoái nhân tâm!

Ly Sửu Ma Hoàng thầm nghĩ:

- Huyền Thiên giáo chủ họa tối đa đấy, chỉ sợ vẫn là ngươi a? Đạo huynh ngươi bị hắn họa mất phân thân, chỉ sợ có thể tạo thành một chi Thần Ma đại quân rồi... Bất quá Sâm La đạo huynh nói, một trận chiến này còn có chuyện xấu, chuyện xấu đến cùng ở nơi nào? Chẳng lẽ là...

Địa Ngục cùng Chư Thiên đã thông, hắn đứng ở phía trên địa ngục Minh Hải nhìn xa vạn giới, nhìn về phía ở chỗ sâu trong Huyền Minh Nguyên Giới, trong lòng chấn động:

- Chẳng lẽ là hắn...

Bên trong Huyền Minh Nguyên Giới, khỏa trái tim cổ tiên kia càng ngày càng nhỏ, rốt cục hóa thành hình người, hóa thành một thiếu niên áo vàng, bồng bềnh đung đưa đứng ở nơi đó, trực diện hai đại Thần Nhân chiến đấu dư âm, từng đạo Hồng Mông từ bên cạnh hắn thổi qua, vô luận là Bổ Thiên Thần Nhân chiến đấu dư âm hay là Hỗn Độn Hồng Mông, đều không thể làm bị thương hắn mảy may.

Hắn cũng không có hướng Đạo Vương ra tay.

Mà Ly Sửu Ma Đế còn chứng kiến, bên ngoài Huyền Minh Nguyên Giới, đang có một thiếu niên áo vàng khác cất bước đi tới, hai thiếu niên giống như đúc, khí tức giống nhau, nhưng lại có bất đồng, về phần có chỗ nào bất đồng, hắn cũng nói không nên lời.

- Ngươi bây giờ quay đầu lại còn kịp.

Đạo Vương nhìn xem Thiên Đao lão tổ ở dưới tay hắn thổ huyết, mặc dù là Thiên Đao lão tổ, mặc dù là Thiên Đạo chí bảo, cũng khó có thể cùng hắn chống lại, lắc đầu nói:

- Quay đầu lại a, quay đầu lại, ta và ngươi y nguyên có thể kề vai chiến đấu, ta và ngươi như cũ là đạo hữu cùng chung chí hướng. Ta biết rõ ngươi tâm tính tinh khiết, không phải người có thể bố cục thiên hạ, ngươi trở thành đao trong tay người khác, chỉ cần ngươi quay đầu lại...

- Ta quay đầu lại không được rồi!

Thiên Đao lão tổ đao khí tung hoành, hai phần Thiên Đao giao thoa, mở ra Hồng Mông, từng đạo hào quang hiện lên, liền gặp ánh đao lướt qua, đại thế giới từ trong ánh đao hiện ra, nhất đao tựa hồ có thể khai thiên tích địa, từ trong Hồng Mông cắt ra một thế giới!

Chỉ là tùy ý đao của hắn cường đại như thế nào, sắc bén như thế nào, cũng không cách nào cùng song chưởng của Đạo Vương so sánh.

Đạo Vương im lặng, giơ tay nhấc chân, đánh bại nguyên một đám ánh đao thế giới, lực lượng vô địch từ Thiên Đao truyền vào trong cơ thể Thiên Đao lão tổ, chấn động nhục thể của hắn, chấn tổn thương đại đạo cùng thần tính của hắn.

- Đao của ngươi độn rồi, ngươi bỏ niêm phong a.

Trong ánh mắt Đạo Vương tràn đầy không bỏ, nói khẽ:

- Chỉ có thoát ly Thiên Đao trói buộc, chém hết thảy ràng buộc, ngươi mới có thể khôi phục đến Thiên Đao lão tổ thời kỳ huy hoàng, đao của ngươi mới có thể sắc bén, mới có thể gây tổn thương đến ta. Bằng không thì ta cùng với một Thiên Đao lão tổ cầm đao cùn trong tay giao thủ cũng không thú vị, trong nội tâm chỉ biết lưu lại tiếc nuối.

- Bỏ niêm phong a, chém rụng trói buộc cùng ràng buộc, hoàn toàn tách ra chiến lực của ngươi, để cho ta ở thời điểm ngươi huy hoàng nhất, tiễn đưa ngươi đi, không uổng công chúng ta tương giao một hồi!

Quanh thân Thiên Đao lão tổ rách nát, Đạo Vương tay không tấc sắt, mà hắn thì có hai phần Thiên Đao, trong đó một kiện là Hoàng Đạo cực binh của hắn, một kiện khác là Thiên Đạo chí bảo, nhưng mà ở dưới Đạo Vương công kích đến, vô luận là Hoàng Đạo cực binh hay Thiên Đạo chí bảo, đều không thể bảo hộ Thiên Đao, để cho hắn không ngừng lọt vào trọng thương.

Mà hai phần Thiên Đao của hắn, thủy chung không thể làm bị thương Đạo Vương.

Đúng như Đạo Vương nói, đao của hắn cùn rồi, tuy đao quang của hắn như trước sáng ngời như gương, lưỡi đao như trước nhìn như sắc bén vô cùng, nhưng trong lòng của hắn đao cùn rồi.

- Bỏ niêm phong?

Thiên Đao lão tổ cười ha ha, mỉa mai nói:

- Ngươi không sợ sau khi ta bỏ niêm phong, Thiên Đạo sụp đổ tan rã, để cho Địa Ngục cắn nuốt Chư Thiên Thiên Đạo ta sao?

- Ngươi yên tâm.

Trong ánh mắt Đạo Vương toát ra cảm xúc phức tạp, nói khẽ:

- Ta ở chỗ này, bất luận kẻ nào cũng không cách nào cướp đi Thiên Đạo của Chư Thiên vạn giới, Chư Thiên vạn giới, sẽ trở thành chính thống của vũ trụ mới. Ngươi yên tâm cởi bỏ phong cấm, để cho ta ở thời điểm ngươi huy hoàng nhất tiễn đưa ngươi đi. Như vậy mỗi khi ta nhớ tới ngươi, nhớ lại vẫn là Thiên Đao kinh thái tuyệt diễm có thành tâm thành ý kia, mà không phải một Thiên Đao nhìn không ra tướng mạo sẵn có!

- Bệ hạ, ngươi rốt cuộc nhìn không tới Thiên Đao như vậy rồi!

Thiên Đao lão tổ cười to, hai phần Thiên Đao bộc phát ra hào quang kinh thế, như là hai cánh Hồ Điệp, hai cánh triển khai, bích thủy trời xanh đại lục hùng sơn từ hai bên ánh đao tách ra, sáng lạn vô cùng.

- Sau khi ta chết, Thiên Đao sẽ thất truyền!

Hồ Điệp hai cánh chém về phía Đạo Vương, đem Đạo Vương bao phủ.

Tiên âm chấn động, Đạo Vương bay ra một chưởng, xuyên thấu hai cánh Hồ Điệp, khắc ở trên đầu Thiên Đao lão tổ, ánh đao sáng lạn từ hai bên đánh tới, dừng lại ở trên cổ Đạo Vương.

- Đây mới thực là tiên đạo sao? Đạo huynh, ngươi đúng là vẫn còn trước chúng ta một bước, trở thành thần trung tiên, nếu như không phải cái Thiên Đạo này nghiền nát, ngươi sớm nên phi tiên mà đi rồi...

Trên mặt Thiên Đao lão tổ lộ ra dáng tươi cười giải thoát, vứt bỏ đao trong tay. Bắt lấy đầu vai của Đạo Vương, hắn thất khiếu đổ máu, khẩn cầu nói:

- Đạo huynh, không nên giết thê tử của ta, nàng là người vô tội, nàng cái gì cũng không biết...

Sắc mặt Đạo Vương không hề bận tâm, không có một tia biểu lộ, hai hàng nước mắt từ gương mặt chảy xuống, yên lặng gật đầu.

Thiên Đao lão tổ mỉm cười rồi biến mất.

Đạo Vương giật mình, đứng ở trước thi thể hảo hữu của mình, hai tay run rẩy, trong giây lát Thần Quang vọt tới bao phủ toàn thân của hắn, để cho người rốt cuộc không cách nào chứng kiến biểu lộ bộ mặt của hắn, chỉ thấy Thần Quang kia có chút rung chuyển, tựa hồ bên trong Thần Quang có người che mặt im ắng khóc thảm thiết.

Vì Chư Thiên, hắn giết chết bằng hữu tốt nhất của hắn.

Một thiếu niên áo vàng khác đi vào Huyền Minh Nguyên Giới, hai vị thiếu niên đi cùng một chỗ, sau đó dung hợp, chỉ còn lại có một người, nhưng khí tức của thiếu niên áo vàng so với lúc đơn một người cường đại không biết gấp bao nhiêu lần.

- Đáng thương, đáng tiếc...

Thiếu niên áo vàng nói khẽ.

Đạo Vương đột nhiên quay người, trong Thần Quang lưỡng đạo tinh mang bắn ra, như là thần diễm rừng rực nhất, rơi vào trên người thiếu niên áo vàng:

- Vì cái gì đáng thương, vì sao đáng tiếc? Hắn phản bội Chư Thiên, phản bội vạn giới, phản bội đạo tâm của mình, chết chưa hết tội!

Thiếu niên áo vàng lơ đễnh, mỉm cười nói:

- Ta nói là ngươi đáng thương đáng tiếc. Ngươi có tài hoa vô biên, có lực lượng cái thế, có thực lực hóa tiên, lại lâm vào bên trong Nhân Quả, dây dưa thành lưới, đem mình chăm chú trói buộc, không cách nào khiêu thoát ra ngoài. Mỗi phá vỡ một đầu tơ, mỗi cởi bỏ một đầu tuyến, lòng của ngươi liền bị thương một phần, tương lai lòng của ngươi chỉ biết càng ngày càng tổn thương, chẳng phải là đáng thương đáng tiếc?

Đạo Vương lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu, đột nhiên cười nói:

- Huyền Đô, nói những thứ này vô dụng, ngươi không chịu thoát kiếp, hôm nay ta lại đem ngươi trấn áp. Ngươi nên biết, ta có thực lực này.

Thiếu niên áo vàng lắc đầu, dẫn theo đỉnh trượng trong tay, cười nói:

- Ngươi muốn khống chế hết thảy, nhưng mà từ 5400 vạn năm trước hạo kiếp bắt đầu, ngươi liền chưa từng có khống chế qua hết thảy. Kiếp số của ta đã đủ, ngươi rốt cuộc trấn áp không được ta, trừ khi ngươi triệt để giải phóng chiến lực của ngươi. Bất quá ngươi giải phóng chiến lực, Đạo Kim Ngọc Bàn không người trấn áp, Hoàng Tổ cũng không có người trấn áp, ngược lại sẽ loạn càng thêm loạn.

Đạo Vương quanh thân tiên quang sôi trào, một mảnh tiên đạo dài hẹp bay múa, đánh về phía thiếu niên áo vàng.

Đây mới thực là tiên đạo, thủ đoạn tiên gia chính thức, mỗi một loại đại đạo đều ẩn chứa tri thức cùng giải thích mặc dù là Thần Đế, Hoàng Đạo Cực Cảnh cường giả cũng không cách nào lý giải!

Thiếu niên áo vàng mặt mỉm cười, giơ lên đỉnh trượng, vẽ lên một cái vòng tròn lớn, một mảnh tiên đạo dài hẹp quấn quanh ở phía trên đỉnh trượng, tiên quang bay múa, tiên đạo cộng minh, Đạo Vương tiên đạo vậy mà áp chế đỉnh trượng, mang theo uy năng vô biên, hướng thiếu niên áo vàng áp đi.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng cười to vang lên, xa xa Lan Lăng Thần Hoàng vừa sải bước ra, thân hình run lên, Hồng Mông chấn động, Hồng Mông tử khí vô biên ở quanh thân hắn bắt đầu khởi động, thân thể của hắn trở nên vô cùng to lớn cao ngạo, khủng bố giống như Tiên Thiên Thần Ma, thậm chí cho người cảm giác, hắn so với Tiên Thiên Thần Ma nâng lên nguyên một đám thế giới ngao du trong vũ trụ hư không còn cường đại hơn!

Hắn là Hoàng bên trong Tiên Thiên Thần Ma, là đế bên trong Tiên Thiên Thần Ma!

Hồng Mông tử khí ở quanh thân hắn hình thành Tiên Thiên tám cảnh, tám loại Hỗn Độn dị tượng, mang theo Thiên Địa lui tránh chi uy, oanh hướng Đạo Vương!

Đạo Vương đoán không kịp, bị Tiên Thiên Bát Cảnh hung hăng oanh ở trên người, đánh bại Thần Quang nặng nề, trong Thần Quang tuôn ra từng vết máu!

Tiên Đạo của hắn đối kháng đỉnh trượng của thiếu niên áo vàng, tu vi bản thân cũng không có hoàn toàn trán phóng, phần lớn tu vi pháp lực là dùng để chống cự Đạo Kim Ngọc Bàn xâm nhập cùng trấn áp Hoàng Tổ, lại không ngờ tình huống như thế, thế cho nên ăn thiệt thòi.

Thần Quang quanh thân Đạo Vương bị đánh tan, một cái tay khác giơ lên, từng loại từng loại Hoàng đạo bộc phát, đỡ Tiên Thiên Bát Cảnh công kích, nhẹ giọng nói:

- Lan Lăng Thần Hoàng? Ta hẳn gọi ngươi là Bát Cảnh Thần Hoàng mới đúng a?

- Đạo Vương, ngươi khuyên Thiên Đao giải phóng phong ấn bản thân, ta cũng muốn khuyên ngươi một lần như vậy.

Khí tức của Lan Lăng Thần Hoàng càng thêm mãnh liệt, chiến lực gần Tiên hoàn toàn trán phóng, hắn giống như Thần Đế ra đời trong Hỗn Độn, trường thanh cười một tiếng, Hỗn Độn đạo âm liền có uy lực sát phạt khôn cùng:

- Ngươi hiện tại chính là một phế nhân tự trói hai tay, cùng người như ngươi giao thủ, thật sự không thú vị!

Hắn lần này xuất thủ ngoài dự liệu của mọi người, cho dù là nhiều Ma Hoàng Ma Đế trong địa ngục đang mật thiết xem chiến cũng không khỏi kinh kêu ra tiếng, duy chỉ có Sâm La Ma Đế lão thần khắp nơi, tựa hồ sớm biết Lan Lăng Thần Hoàng có sức mạnh to lớn như thế.

Ở trong địa ngục, Lan Lăng Thần Hoàng vẫn không lộ ra ngoài, luôn là một bộ không tranh quyền thế, Ly Sửu chư Hoàng cho rằng hắn là phòng bị Sa La Ma Đế, để tránh bản thân quá xuất sắc mà gặp phải Sa La Ma Đế ám toán.

Thân là Ma Hoàng Ma Đế già nua, ám toán một nhân tài mới xuất hiện, là chuyện tình thường xảy ra, dù sao nhân tài mới xuất hiện quật khởi, sẽ uy hiếp được địa vị thống trị của mình, thậm chí nghịch tập hành thích vua!

Mà nhân tài mới xuất hiện quá mức xuất sắc cũng rất dễ dàng gặp nạn, lịch đại Ma Hoàng Ma Đế cũng đã từng trải qua loại chuyện này.

Bất quá bọn hắn không ngờ rằng chính là, Lan Lăng Thần Hoàng giấu diếm phong mang căn bản không phải vì phòng bị Sa La Ma Đế. Mà là vì phòng bị Đạo Vương chúng Bổ Thiên thần nhân!

Hắn ở trong địa ngục quật khởi, giống như là một tiểu nhân vật có tuyệt thế chi tư từng bước đi lên. Nhìn lại cân nhắc, nhìn không ra bất kỳ sơ hở, thậm chí từ trên người con hắn Lan Lăng Liệt, cũng nhìn không ra dấu vết nào của Lan Lăng Thần Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận