Đế Tôn

Chương 234 - 235 : Cường Giả Tỷ Thí.

- Lần này di thể của Thiên Cung cường giả khai quật, sợ rằng không chỉ là đại sư huynh các môn các phái muốn tới, dù là chút ít lão quái vật kia cũng ngồi không yên. Dù sao trên Thần Phủ bát trọng, còn có Thiên Cung, ở trong đó nếu có bảo vật, chính là pháp bảo cấp trấn giáo. . .

Giang Nam ngẩng đầu nhìn lên trên, hắn đã đi tới đệ lục Đạo Đài, trên chỉ còn lại hai tầng Đạo Đài, lên nữa sẽ gặp tới Thần Phủ thứ nhất.

Nếu nói là không động tâm, đó là giả, bất quá mặc dù Giang Nam có tự tin nữa, cuồng vọng như thế nào, cũng sẽ không cuồng vọng đến cho là mình có thể trèo lên trình độ Thần Phủ.

- Phía trước chính là Đạo Đài thứ bảy, Sinh Tử Đài, nghe nói Sinh Tử Đài vô cùng nguy hiểm, mười Đạo Đài Cảnh cường giả có tám là chết ở cảnh giới này, một người là không dám tiến vào Sinh Tử Đài cảnh, chết già ở Thần Đài cảnh giới, trong mười người chỉ có một người mới có thể đột phá Sinh Tử Đài cảnh.

Giang Nam ngẩng đầu hướng về phía trước ngắm nhìn, chỉ thấy cao hơn Sinh Tử Đài là một ngọn Đạo Đài như âm dương ngư, đạo văn ở nơi đây hóa thành âm dương khí, cổn động không nghỉ, uy lực kinh người.

Hắn còn đang trên Thần Đài, liền có thể cảm giác được sát cơ khôn cùng, chỉ cần đặt chân trong đó, sẽ bị quấy đến nát bấy!

Sinh Tử Đài là cảnh giới nguy hiểm nhất trong Đạo Đài bát cảnh, không phải là sinh tử ngay lập tức, Giang Nam còn chưa đi tới, liền cảm giác được một cổ sát khí khó có thể tưởng tượng từ trong Sinh Tử Đài phóng lên cao, hủy diệt hết thảy!

Mặc dù vị Thiên cung cường giả này tử vong không biết bao lâu, nhưng Sinh Tử Đài như cũ có khôn cùng sát khí, sát cơ lộ ra, đem bất kỳ người nào dám đặt chân nơi đây cắn nát!

Trong Sinh Tử Đài có mấy vị Đạo Đài Cảnh cường giả đang đau khổ chống đở, nơi đó các loại dị tượng quay cuồng sôi trào, âm dương nhị khí hóa thành đủ loại Thần Thông cực kỳ cường hãn, đem nơi đó biến thành một Tu La tràng.

A...

Đột nhiên một tiếng hét thảm truyền đến, pháp bảo của một vị Đạo Đài Cảnh cường giả bị sinh sôi cắn nát, pháp bảo bị phá, người này ngay cả một tức thời gian cũng không có chống đỡ, liền bị âm dương nhị khí mạt sát, ngay cả bảo khố mang trong người cùng nhau hóa thành âm dương nhị khí!

Cũng không lâu lắm, lại có hai người bỏ mạng, những người này cũng là Đạo Đài Cảnh giới cường giả, không có ai là người kém, so sánh với Phó Duyên Sinh Quách Ngọc Trân cùng Linh Đài cảnh cường giả kia còn cường đại hơn vô số lần, hẳn là cường giả đứng đầu, nhưng mà ở trên Đạo Đài thứ bảy lại không có thể kiên trì bao lâu liền chết oan chết uổng!

- Biết rõ cửu tử nhất sanh, lão phu cũng muốn tìm một chút.

Bên cạnh Giang Nam, một lão giả đến đây tầm bảo đột nhiên mở miệng nói, dứt lời liền bay lên trời, hướng tòa Sinh Tử Đài này bay đi.

Vị lão giả này tu vi cực kỳ thâm hậu, hẳn là ở Đạo Đài đệ lục trọng, Thần Đài cảnh đỉnh, tùy thời sẽ xông vào Sinh Tử Đài cảnh, chuyến này lộ ra vẻ có chút lừng lẫy.

Sinh Tử Đài cảnh tỉ lệ tử vong cực cao, nếu có thể nghiên cứu Sinh Tử Đài của vị Thiên cung cường giả này, đối với hắn mà nói còn có hi vọng sinh tồn, nhưng nếu trực tiếp đột phá đến Sinh Tử Đài cảnh, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Vì vậy vị lão giả này mới có thể nghĩa vô phản cố, biết rõ cửu tử nhất sinh cũng muốn xông vào một lần!

Giang Nam ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy lão giả kia xông vào trong Đạo Đài thứ bảy, cũng không lâu lắm liền bị âm dương nhị khí thắt cổ, chết yểu tại chỗ, ngay cả pháp bảo Đạo Đài lục trọng của hắn cũng bị âm dương nhị khí đồng hóa, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.

Nếu có thể đem Sinh Tử Đài của vị Thiên cung cường giả này nghiên cứu thấu triệt, đối với hắn tương lai xông qua Sinh Tử Đài cảnh rất là hữu ích.

Bất quá, tu vi cảnh giới của hắn vẫn là quá yếu, hiện tại đặt chân Sinh Tử Đài là muốn chết.

- Chỗ Sinh Tử Đài này ta khẳng định khó qua, không cách nào đi trước Thất Bảo Đài, hôm nay thu hoạch của ta đã đủ nhiều, hay là đến đây chấm dứt.

Hắn đang muốn rời đi, đột nhiên chỉ thấy trên bầu trời truyền đến rung động vô cùng kinh khủng, một ngọn Thần Phủ đột nhiên mở rộng ra, trong thần phủ thân ảnh mấy người trẻ tuổi chém giết lẫn nhau, tranh đấu cực kỳ thảm thiết.

- Cận Đông Lưu!

Trong mắt Giang Nam hàn quang chợt lóe, lập tức nhận ra bạch y nam tử ở vào trong hai người vây công kia, chính là Thái Huyền Thánh Tông đại sư huynh Cận Đông Lưu!

- Phong sư đệ, Thần sư đệ, hai người các ngươi một người là chánh đạo, một người là Ma Đạo, lại vây công ta, lan truyền đi ra ngoài, chẳng phải là để cho người chê cười sao?

Cận Đông Lưu ở vào trong hai đại cao thủ trẻ tuổi vây công, như cũ huy sái tự nhiên, nhất phái phong khinh vân đạm, nhẹ giọng cười nói:

- Bất quá, các ngươi liên thủ, ta có gì phải sợ? Ta đã tu thành Thần Phủ, coi như là thế hệ trước, cũng sắp bị ta quét ngang, hai người các ngươi vốn là không bằng ta, hiện tại càng thêm không bằng ta, hết thảy là đá đặt chân của ta!

Giang Nam vẫn chưa từng thấy qua Phong Mãn Lâu, giờ phút này rốt cục nhìn thấy hình dáng của hắn, chỉ thấy người này như một nho sĩ tuổi còn trẻ, người mặc thanh sam, tay áo phất phới, thực lực mạnh đáng sợ.

Mà Tinh Nguyệt Ma Tông đại sư huynh Thần Tiềm, lại có vẻ càng thêm trẻ tuổi, chánh khí nghiêm nghị, hồn nhiên không giống như là Ma Đạo cường giả, ngược lại so sánh với người trong chính đạo lộ ra vẻ chánh đạo hơn một chút.

Đây là diệu dụng của Tinh Nguyệt thần thể ma điển, Tinh Nguyệt thần thể ma điển dẫn dắt Chu Thiên Tinh Thần lực, hóa thành một nguyệt, chiếu rọi thần thể, mặc dù là Ma Đạo kinh điển, nhưng rầm rộ, không giống với những tâm pháp cấp thấp kia trong Ma Đạo.

Trên thực tế, pháp môn cao thâm chân chính của Ma Đạo, chưa bao giờ sẽ đem mình thành ma đầu giết người vô số, tỷ như Giang Nam tu luyện Ma Ngục Huyền Thai Kinh, mặc dù bản chất là ma, nhưng bề ngoài nhìn lại, như cũ là văn nhược thư sinh.

Ba người này xuất thủ cực nhanh, cho dù là Giang Nam cũng không cách nào nắm chặc đến quỹ tích chiêu thức của bọn hắn, không thể nào tính toán bọn họ thi triển là Thần Thông, công pháp gì.

Thủ đoạn của bọn hắn, đã đạt tới gần tầng thứ của đạo, giơ tay nhấc chân tác động thiên địa dị tượng, uy năng vô cùng, mỗi nhất kích phát ra lực lượng, cũng là cảnh giới này của Giang Nam không cách nào tưởng tượng!

Ba người này cũng là kỳ tài ngút trời, đệ tử xuất sắc nhất của tam đại giáo phái, mỗi người đều không thua kém Thần Phủ cảnh thế hệ trước, thậm chí mạnh hơn!

- Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đạt tới loại cảnh giới này... không, là so với bọn hắn mạnh hơn!

Giang Nam thầm nghĩ trong lòng.

Có ít người thấy đối thủ cường đại, chỉ biết cảm giác được tuyệt vọng, có ít người chỉ biết hâm mộ, mà hắn lại ý chí chiến đấu ngẩng cao, một lòng vượt xa!

- Phong Mãn Lâu, Thần Tiềm, hôm nay các ngươi có thể bại mà không tiếc!

Đột nhiên, ba người tách ra, Phong Mãn Lâu muộn hanh nhất hưởng, sắc mặt tái nhợt, xoay người liền đi, Thần Tiềm áo bay phất phới, tay áo một quyển, chỉ thấy ống tay áo của hắn đột nhiên bành trướng, ống tay áo hóa thành một hắc động bao phủ phương viên mấy dặm, hô một tiếng đem Cận Đông Lưu hút vào!

Thình thịch!

Cận Đông Lưu mới vừa rơi vào trong tay áo này, liền thấy ống tay áo này đột nhiên nổ tung, ngay cả một cánh tay của Thần Tiềm cũng bị nổ nát bấy.

- Thái Huyền Thánh Tông đại sư huynh, danh bất hư truyền, Thần mỗ lãnh giáo!

Thần Tiềm nhổ một ngụm máu, hóa thành một đạo ô quang đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

- Gà đất chó kiểng.

Cận Đông Lưu khẽ mỉm cười, đối với hai người rời đi không thèm để ý, nhẹ giọng nói:

- Hiện tại, còn có người phương nào muốn cùng ta tranh đoạt bảo khố trong Thần Phủ này không?

Hắn giống như một tôn thiên thần, cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống chúng sanh phía dưới, thanh âm oanh ùng ùng, chấn triệt đan điền không gian của Thiên cung cường giả, thanh âm lăn qua lăn lại, giống như lôi minh, chấn đắc bộ ngực mọi người khó chịu, cơ hồ thở không nổi.

Bên cạnh Cận Đông Lưu, đột nhiên xuất hiện mấy vị Thái Huyền Thánh Tông đệ tử, mặc dù không cường đại bằng Cận Đông Lưu, nhưng mà không phải chuyện đùa, cũng là Đạo Đài Cảnh giới cường giả, một người cao giọng nói:

- Thân thể Thiên cung cường giả này, đã thuộc về đại sư huynh của ta, những người khác hết thảy lui tán, nếu không liền đừng trách Thái Huyền Thánh Tông chúng ta vô tình!

Giờ phút này, trong đan điền không gian của Thiên cung cường giả này, đã tới không ít cường giả các đại môn phái, thậm chí không thiếu Thần Phủ cảnh thế hệ trước, nhưng không một người dám can đảm ra mặt.

Ngay cả Phong Mãn Lâu cùng Thần Tiềm hai đại cường giả trẻ tuổi liên thủ, cũng không phải là đối thủ của Cận Đông Lưu, mặc dù bọn họ là thế hệ trước, nhưng bàn về thực lực, bọn họ so sánh với Phong Mãn Lâu cùng Thần Tiềm còn muốn thua kém một chút, cùng Cận Đông Lưu xung đột chính diện chắc chắn sẽ không là đối thủ của hắn.

- Thái Huyền Thánh Tông muốn độc bá bảo khố này sao?

Một vị lão giả thật sự không nhịn được, cao giọng nói:

- Bảo khố này chính là vật vô chủ, Cận Đông Lưu, ngươi muốn nuốt một mình, không khỏi có chút thế đại lấn người đi?

- Cận mỗ chính là thế đại lấn người.

Cận Đông Lưu thản nhiên nói:

- Ngươi là Thanh Vân tông Mặc sư thúc? Ta nhận được ngươi, không muốn đả thương ngươi, ngươi mau thối lui, tránh cho mất thể diện. Hôm nay bảo khố này, là của Cận mỗ, nếu Mặc sư thúc không đi mà nói, vậy thì đừng trách tiểu chất vô lễ.

Vị lão giả kia giận tím mặt, khí cực mà cười nói:

- Cận Đông Lưu, ngươi quá cuồng vọng rồi, thân là chánh đạo đệ tử, lại dám...

- Lắm mồm!

Cận Đông Lưu một chưởng đè xuống, bàn tay to giống như thanh thiên, cơ hồ đem đan điền không gian này lấp đầy, uy lực mạnh mẽ, không thể tưởng tượng nổi.

Vị lão giả kia giận dữ, tế lên pháp bảo tân tân khổ khổ luyện chế mà thành, chỉ thấy một đạo cầu vồng ngang trời, pháp bảo này là lấy Kim Long luyện chế mà thành kim giản, dài đến hơn mười dặm, rung rung đắc ý, uy năng vô cùng!

Đây là một Thần Phủ chi bảo, uy lực cực mạnh, thậm chí còn ở trên chút ít Thần Phủ chi bảo mà Giang Nam từng ở ngọn núi thanh tú kia chứng kiến!

- Lão gia hỏa không thức thời, lại còn dám phản kháng ta!

Cận Đông Lưu hừ lạnh một tiếng, bàn tay rơi xuống, rơi vào trên Kim Long giản kia, Kim Long gào thét, đột nhiên từng khúc gảy lìa, toái vô số khối!

- Mặc sư thúc, ta cho ngươi mặt mũi, là tự ngươi không biết điều, hiện tại ngươi muốn đi mà nói, liền từ hậu môn của vị Thiên cung cường giả này đi thôi!

Lão giả kia hộc máu, sắc mặt trắng bệch, bàn tay to của Cận Đông Lưu đè xuống, đem cả người hắn phách đến trong vực sâu!

Mấy vị đệ tử của Thái Huyền Thánh Tông cười ha ha, mắt nhìn xuống lão giả kia, cười nói:

- Không sai, từ trong hậu môn leo ra đi!

Lão giả kia hung hăng trợn mắt nhìn Cận Đông Lưu một cái, trong miệng không ngừng hộc máu, cũng không dám lần nữa cùng hắn gọi nhịp, tựa hồ trong nháy mắt già thêm mấy trăm năm, im lặng không lên tiếng hạ xuống trong vực sâu không đáy, từ phía dưới tôn Thiên cung cường giả này bay ra.

- Thái Huyền Thánh Tông thật sự là bá đạo, nếu chúng ta không đi, chỉ sợ hết thảy phải chết ở chỗ này...

Trong Đan điền không gian, mọi người mặc nhiên, rối rít đứng dậy bay đi.

- Chúc mừng đại sư huynh độc chiếm bảo khố này!

Mấy vị Thái Huyền Thánh Tông đệ tử liên tục khen tặng, cười nói:

- Đại sư huynh vận may vào đầu, đạt được bảo khố này, ngày sau thăng chức rất nhanh, chớ quên những huynh đệ chúng ta này!

- Đợi lão tổ tu thành Thiên Thần phi thăng thượng giới, đại sư huynh tất nhiên trở thành chí tôn, suất lĩnh Thái Huyền Thánh Tông chúng ta nhất thống thiên hạ!

Cận Đông Lưu khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Không nên khinh thường thiên hạ anh hùng, vi huynh mặc dù có chút bản lãnh...

Oanh!

Đan điền không gian đột nhiên kịch liệt chấn động, thiên địa lay động, sắc mặt Cận Đông Lưu khẽ biến, cười lạnh nói:

- Người nào, dám can đảm cướp đoạt đồ đạc của ta?

Đan điền không gian chấn động không ngừng, phảng phất Thiên cung cường giả này bất chợt sống lại.

- Có người cố gắng đem tôn Cự Nhân này lấy đi!

Cận Đông Lưu nhất thời tỉnh ngộ, hừ lạnh một tiếng, ống tay áo phất một cái, thân hình đã biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này Giang Nam đã rời đan điền của Thiên cung cường giả, từ trong miệng bay ra, đi ra bên ngoài, đột nhiên liền thấy một tay ngọc thon thon từ trên trời giáng xuống, năm ngón tay phảng phất như năm tòa kiếm sơn, khúc khích đâm vào dưới đất, hô một tiếng liền đem pho tượng vạn trượng này từ dưới đất rút ra!

- Sư tôn?

Giang Nam ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung trên một đóa bạch vân, một nữ nhân thân thể hơi có vẻ đẫy đà đang trùng trùng đem thạch nhân rút lên, cười khanh khách nói:

- Bảo bối tốt, vẫn là khiêng về nhà từ từ nghiên cứu...

Thiên Cung cường giả này thân cao vạn trượng, khổng lồ vô cùng, mặc dù đã hóa đá, nhưng thân thể cực mạnh, mật độ to đến kinh người, đánh xuống một mảnh nhỏ huyết nhục hóa đá bằng móng tay, chỉ sợ liền có ngàn cân nặng!

Cự Nhân trầm trọng như thế, còn bị chôn ở trong núi sâu, lại bị Lạc Hoa Âm một tay liền nhẹ nhàng từ dưới đất xuất ra, nữ nhân này quả thực mạnh mẻ đến tình cảnh kinh khủng!

- Tử Xuyên, ngươi cũng ở đây?

Lạc Hoa Âm một tay cầm người đá vạn trượng lên, đôi mắt đẹp chuyển động, rơi vào trên người Giang Nam, có chút kinh ngạc nói:

- Ngươi tu thành Thần Thông rồi? Làm sao nóng lòng như vậy? Mau cho ta nhìn xem, ngươi có phải căn cơ bất ổn hay không!

Trong lòng Giang Nam cảm động, biết nàng là lo lắng cho tu vi tiến cảnh của mình quá nhanh, căn cơ không ổn, lúc này một bước bước ra, bước đạp ngàn trượng, trong mấy bước liền đến trên bầu trời, cùng Lạc Hoa Âm mặt đối mặt, cười nói:

- Sư tôn, thạch nhân này ngay từ lúc hơn mười ngày trước đã khai quật, làm sao ngươi hôm nay mới đến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận