Đế Tôn

Chương 438 - 439: Chín Mươi Bình Thần Huyết.

Tên còn lại khắp cả người kim quang, giống như vàng ròng đúc thành Ma Thần Chi Thể, hắn là Phong Thần Tú, cười nói:

- Chính xác, Cửu Di Thần Tộc tam kiệt ta liên thủ, đúng là thu hoạch không cạn. Luyện hóa hai người này, nhận được thần huyết mà bọn họ bắt được, ba người chúng ta liền không sai biệt lắm có nắm chắc tiến vào Top 10.

Người cuối cùng là một nam tử thanh tú, tuổi nhìn như không lớn, bộ dáng chỉ có hơn hai mươi tuổi, chính là Dương La, gật đầu nói:

- Tiến vào Top 10, chúng ta liền nhận được Bất Tử Minh Vương tự mình truyền thụ một môn công pháp... Người nào?

Sắc mặt hắn kịch biến, đột nhiên quát chói tai, hướng phương hướng Chiến Minh cự thú nhìn lại, Quyến Nhung cùng Phong Thần Tú trong lòng cả kinh, nhất tề gầm lên, riêng phần mình thúc dục pháp bảo hướng Chiến Minh cự thú oanh khứ, uy năng lớn!

Nhưng vào lúc này, Thuần Dương Vô Cực kiếm của Dương La nhẹ nhàng thoáng một cái, chia ra làm hai, vô thanh vô tức hướng Quyến Nhung cùng Phong Thần Tú chém tới!

- Dương La, ngươi đây là ý gì?

Hai người ứng phó không kịp, bị hai đạo cầu vồng quấy phá, đem thân thể quấy đến nát bấy, máu tươi trường sái, Dương La vung tay áo một quyển, đem máu tươi của hai người này hết thảy thu hồi.

Giang Nam nhìn ở trong "Mắt", trong lòng vui mừng:

- Xảy ra nội chiến rồi? Như vậy là cơ hội chúng ta thoát khốn!

Hắn đang muốn thúc dục phát động Chiến Minh cự thú đánh về phía Dương La, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Dương La:

- Giang sư đệ, đừng động thủ, chúng ta là người mình.

- Người mình?

Giang Nam trong lòng vừa động, đột nhiên chỉ thấy Dương La vung tay áo, nắp lò của Địa Ngục Dung Lô bay lên, lúc này phi thân lên, từ trong Địa Ngục Dung Lô thoát khốn ra.

Bắc Hành Tuyết cũng lao ra lò luyện, nhìn về phía Dương La, cắn cắn đôi môi, thấp giọng nói:

- Giang đạo hữu, hắn thật sự là người mình sao? Ngươi cùng Dương Di Thần Tộc cũng có giao tình?

Giang Nam trong lòng buồn bực, chậm rãi lắc đầu nói:

- Ta chỉ cùng Miêu Di Thần Tộc Miêu Tố Tố từng có gặp mặt một lần, nhưng cũng chưa nói có giao tình, ngược lại uy hiếp nàng, từ nàng nhận được không ít tài liệu Thiên Cung cấp.

- Ta nghe nói qua chuyện này.

Bắc Hành Tuyết trọng trọng gật đầu, mặt mày hớn hở nói:

- Cho nên ta mới cảm thấy ngươi rất đúng khẩu vị của ta, nhất cử vơ vét tài sản của Lục Đại Thần Tộc, là nhân vật ta ngưỡng mộ.

Hai người còn đang nói nhỏ, Dương La thản nhiên nói:

- Giang sư đệ, Dương La là tên của ta ở Cửu U Minh Giới, gia phụ là Dương Di Thần Tộc, gia mẫu là Nhân Tộc, gia mẫu họ Đinh, lúc ta ở Huyền Minh Nguyên Giới mang họ mẹ, họ Đinh tên Trác, ở trong Huyền Thiên Thánh Tông chưởng giáo nhất mạch đứng hàng thứ hai.

- Nguyên lai là Đinh Trác sư huynh!

Giang Nam trong lòng cả kinh, Tịch Ứng Tình ở lúc đưa hắn tiến vào Cửu U Minh Giới, từng nói với hắn, nhị đồ đệ Đinh Trác của hắn ở Minh giới lịch lãm, cố gắng đột phá Sinh Tử Đài Cảnh, tiến vào Thất Bảo Đài Cảnh.

Tiến vào Minh giới, Giang Nam đã từng hướng Khương Nhu hỏi thăm qua chuyện tình vị Nhị sư huynh này, nhưng cho dù là Thái Công phủ thần thông quảng đại, cũng hoàn toàn không có tin tức của Đinh Trác. Không nghĩ tới Đinh Trác lại là Dương Di Thần Tộc đệ tử, hơn nữa còn là nhân vật vô cùng nổi danh của Cửu Di Thần Tộc!

Dương La chính là Đinh Trác, như vậy loại chuyện hắn tinh thông Thần Thông, luyện thành Thuần Dương Vô Cực Phần Thần Kiếm này liền có thể giải thích.

Một người là nhị đệ tử của lãnh tụ Huyền Môn, một cái là Thần Tộc công tử trong Ma Tộc, hai thân phận này của Dương La người biết cực ít, ngay cả trong Cửu Di Thần Tộc biết chuyện này, cũng chỉ có le que mấy người.

Bất quá Giang Nam lập tức ý thức được, Tịch Ứng Tình hơn phân nửa biết Dương La là đệ tử Dương Di Thần Tộc, trong cơ thể có huyết thống Dương Di Thần Tộc!

Này cho hắn cảm giác cực kỳ kỳ quái, ở trong ấn tượng của hắn, Tịch Ứng Tình là một bất cẩu ngôn tiếu, làm người thậm chí có chút khô khan, Vân Bằng có huyết thống Yêu Tộc, hắn liền không thu Vân Bằng làm đệ tử, vì sao biết rõ Dương La có huyết thống Thần Tộc, còn muốn thu hắn bái nhập môn hạ của mình?

- Nếu Ma Tộc tinh thông Thần Thông, như vậy uy lực pháp bảo của bọn hắn cũng sẽ trở nên càng cường đại hơn, chỉ sợ thực lực Ma Tộc sẽ áp qua Nhân Tộc, chưởng giáo thu một Ma Tộc làm đệ tử, truyền thụ Thần Thông thánh tông ta, đến tột cùng là ý gì?

Hắn không biết nếu Ma Tộc tinh thông Thần Thông, sẽ trở nên cực kỳ cường đại, cực kỳ khủng bố sao?

Tịch Ứng Tình ở trong mắt của hắn, càng ngày càng thần bí khó lường.

- Các ngươi là sư huynh đệ?

Bắc Hành Tuyết tò mò đánh giá hai người, hai thiếu niên này cũng cực kỳ xuất chúng, có thể nói là nhân trung chi Long, rất khó tưởng tượng bọn họ lại từ một môn, người nào có thể thu nhân vật như vậy làm môn hạ?

- Một Giang Tử Xuyên đã cực kỳ khó dây dưa, cơ hồ đem ta tháo thành tám khối, hơn một cái Dương La nữa, chỉ sợ sư huynh đệ bọn họ liên thủ, liền không có đường sống của ta.

Bắc Hành Tuyết lặng lẽ chuyển về phía sau, ngọt ngào cười nói:

- Sư huynh đệ các ngươi từ từ hàn huyên, ta đi trước!

- Chậm!

Dương La xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người của nàng, chỉ thấy một đạo cầu vồng như cầu, dừng lại ở đỉnh đầu của Bắc Hành Tuyết, tùy thời có thể đánh xuống, thản nhiên nói:

- Bắc Hành cô nương, muốn đi có thể, bất quá đem Minh Vương thần huyết trên người của ngươi lưu lại.

Bắc Hành Tuyết hàm răng khẽ cắn môi đỏ mọng, đáng thương nhìn hắn, Dương La bất vi sở động, Bắc Hành Tuyết đáng thương nhìn Giang Nam, lã chã chực khóc nói:

- Giang đạo hữu, chúng ta dù sao cũng đồng sanh cộng tử, ngươi còn chém rớt bắp đùi người ta, chân người ta cũng bị ngươi nhìn sạch...

Giang Nam khẽ mỉm cười, Chiến Minh cự thú đi tới, đứng ở phía sau Bắc Hành Tuyết, mắt nhìn chằm chằm vào.

Đầu cự thú này diện mục dử tợn kinh khủng, mở ra miệng rộng, hiện đầy đầu lưỡi móc câu dài đến hơn mười trượng, giống như trường tiên quét tới quét lui, không có hảo ý ngó chừng Bắc Hành Tuyết, kêu lên:

- Nga...

Giang Nam nhẹ giọng nói:

- Bắc Hành cô nương chớ trách, nếu sư huynh ta lên tiếng, như vậy ngươi làm theo là tốt. Đừng quên, sau khi cô nương ngươi chết, bảo vật trong Tử Phủ sẽ bạo phát không còn một mống.

Bắc Hành Tuyết cắn răng, đột nhiên mi tâm chợt lóe, hơn mười bình ngọc bay ra, tức giận nói:

- Coi như các ngươi hung ác, khi dễ người ta một nữ tử nhu nhược! Thực không dám đấu diếm, thần huyết của Bất Tử Minh Vương nhất định có nguy hiểm, các ngươi dung hợp thần huyết liền sẽ hối hận!

Dương La vung tay áo đem những Minh Vương thần huyết này thu hồi, rất là hài lòng, gật đầu nói:

- Hiện tại ngươi có thể đi.

- Chậm.

Dương La hơi ngẩn ra, buồn bực nhìn Giang Nam, Giang Nam cười nói:

- Bắc Hành cô nương, ngươi luôn luôn cướp bóc người khác, thu hoạch thần huyết hẳn là không chỉ chừng này?

Bắc Hành Tuyết cắn răng lần nữa, hàm răng mài đến khanh khách rung động, đột nhiên nhoẻn miệng cười nói:

- Giang đạo hữu, ngày khác ta tới cửa bái phỏng, ngươi cũng phải cẩn thận bảo bối của ngươi...

Mi tâm của nàng lại có hơn mười bình ngọc bay ra, lắc mình rời đi, ở một sát na nàng xoay người, đột nhiên ống tay áo một quyển, hơn mười ống tay áo bồng bềnh, hướng hơn mười bình ngọc kia bay tới.

Sắc mặt Dương La nhất thời trầm xuống, Thuần Dương Vô Cực Phần Thần Kiếm xuy một tiếng chém xuống, đem những ống tay áo này chặt đứt, nhưng vào lúc này, lại có một ống tay áo lặng lẽ xoắn tới, khỏa lên Địa Ngục Dung Lô gào thét bay đi.

Tiếng cười của Bắc Hành Tuyết truyền đến:

- Giang đạo hữu, tiểu muội trước thu một điểm lợi tức, ngày khác sẽ đem ngươi trộm đến quần lót cũng không còn dư lại cho ngươi nửa cái!

Sắc mặt Giang Nam tối sầm, cô gái này xuất quỷ nhập thần, đối với bảo vật nhìn vào mắt có yêu thích chấp nhất, nếu bị cô gái này nhìn chằm chằm, kia thật đúng là ngày sau khó sống.

- Bắc Hành Tuyết cũng thật lợi hại, ta chỉ lấy được hai bình thần huyết, tiểu nữ nhân này lại chiếm được hai mươi lăm hai mươi sáu bình!

Giang Nam đối với nàng cũng có mấy phần bội phục, phải biết rằng chính hắn cũng chỉ có lấy được hai bình thần huyết mà thôi, thầm nghĩ trong lòng:

- Quả nhiên, hãm hại lừa gạt mới là nghề có tiền đồ nhất...

- Nhị sư huynh, nếu ngươi là Thần Tộc, vì sao có thể bái nhập thánh tông ta?

Giang Nam đợi Bắc Hành Tuyết đi xa, đột nhiên hỏi.

Cái nghi ngờ này vẫn đặt ở đáy lòng hắn, để cho hắn không nói không yên.

- Ta là cô nhi, khi còn nhỏ một người lưu lạc bên ngoài, sau lại nhờ ân sư coi trọng, thu ta bái nhập thánh tông. Ta cũng là sau này mới biết ta là Thần Tộc, vì vậy muốn đến Minh giới xem một chút.

Dương La mặt không chút thay đổi, không biết ý nghĩ chân thực trong lòng hắn, nhẹ giọng nói:

- Sư tôn biết chỉ cần ta tới Minh giới, liền sẽ không trở về, vì vậy ở lúc ta rời đi liền nói, muốn ta đáp ứng hắn một việc. Trước khi tiến vào Thần Ma kết giới, sư tôn cho ta biết, muốn ta ở trong Thần Ma kết giới giúp ngươi một tay, đem tất cả Minh Vương thần huyết giao cho ngươi, muốn cho Minh Vương chọn ngươi làm đệ tử. Đây là chuyện duy nhất hắn muốn ta làm. Sau khi hoàn thành chuyện này, nếu ta còn muốn trở lại thánh tông, liền như cũ là đệ tử của hắn, nếu ta muốn tự lập, liền từ nay thành người xa lạ.

Hắn đem hơn hai mươi bình thần huyết của Bắc Hành Tuyết giao cho Giang Nam, lại đem huyết mạch hai người Phong Thần Tú cùng Quyến Nhung luyện hóa, luyện ra Minh Vương thần huyết trong đó, ngay sau đó đầu ngón tay giọt giọt thần huyết bị hắn bức ra bên ngoài cơ thể, hết thảy giao cho Giang Nam nói:

- Sư đệ, chỗ này của ta có hơn sáu mươi phần thần huyết, cộng thêm Bắc Hành Tuyết hai mươi lăm bình, đã vượt qua chín mươi, đủ có thể ở trong quần hùng đứng hàng thứ nhất, hôm nay liền toàn bộ giao cho ngươi. Còn có một giọt máu này, là sư tôn bảo cho ta đưa cho ngươi, muốn ngươi luyện hóa!

Dương La lấy ra một ngọc châu, trong ngọc châu có một giọt máu đỏ tươi, giao cho Giang Nam, ngay sau đó xoay người phiêu nhiên bay đi.

- Sư đệ, ta hôm nay được Dương Di Thần Tộc coi trọng, tương lai ta tất đứng đầu Dương Di Thần Tộc, ngươi trở về nói cho ân sư, đệ tử Đinh Trác của hắn đã không còn trên thế gian, thế gian chỉ có Dương La, ta cùng với hắn không còn liên quan!

Giang Nam đưa mắt nhìn Dương La đi xa, trong lòng yên lặng nói:

- Chưởng giáo Chí Tôn tổng cộng chỉ có bốn đệ tử, Âu Dương Vũ cùng Lệnh Hồ Dung đã chết, hôm nay Dương La cũng đi, chưởng giáo nhất mạch đệ tử chỉ còn lại có đại sư huynh Phong Mãn Lâu... ân? Đúng rồi, làm sao chưởng giáo biết ta sẽ tham gia Chân Ma đại hội, tiến vào trong Thần Ma kết giới, thậm chí báo cho Dương La sư huynh đến đây giúp ta?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, biết hắn tham gia Chân Ma đại hội, chỉ có Thí Thần Cốc sáu đại ma đầu, hơn nữa mục đích của bọn họ, là vì giết chết Bất Tử Minh Vương, vì Thạch Cảm Đương chi phụ báo thù rửa hận.

Giang Nam lẫn vào Chân Ma đại hội, chính là nguyên nhân này.

Mà Tịch Ứng Tình là Huyền Thiên Thánh Tông chưởng giáo Chí Tôn, Chính Đạo một vị lãnh tụ tuổi trẻ thanh danh đang thịnh, quả quyết không thể nào biết mục đích của Giang Nam lẫn vào Chân Ma đại hội.

Hơn nữa mặc dù Tịch Ứng Tình biết, hắn cùng với Thạch Cảm Đương cũng không có bất kỳ giao tình, Chính Ma bất lưỡng lập, hắn quả quyết sẽ không phái Dương La đến đây giúp hắn một tay!

Dựa theo tính cách của Tịch Ứng Tình, hắn chỉ biết lời lẽ nghiêm khắc khiển trách, để cho Giang Nam vội vàng rời đi, không nên giao du với kẻ xấu, nếu không nhất định sẽ trục xuất sư môn.

Nhưng mà, Tịch Ứng Tình hết lần này tới lần khác để cho Dương La đến đây tương trợ, phải tất yếu để hắn trở thành đệ tử của Bất Tử Minh Vương, này liền hết sức quỷ dị.

- Chỉ có một giải thích.

Giang Nam trong lòng yên lặng nói:

- Huyền Thiên Thánh Tông chưởng giáo Chí Tôn ta, là một trong sáu đại ma đầu Thí Thần Cốc. Chẳng qua là, hắn rốt cuộc là Ngũ ca, hay là cốc chủ, này liền có chút ít khó đoán...

Mặt quỷ nam tử hàng năm mang theo mặt nạ, nhìn không tới hình dáng, mà Ngũ Ma thì dị thường quỷ dị, không người nào có thể nhớ kỹ diện mục thật của hắn, hai người này cũng vô cùng khả nghi.

- Cốc chủ cùng mấy vị huynh trưởng khác từng nói muốn lẫn vào Chân Ma đại hội, hành sự tùy theo hoàn cảnh, bọn họ hẳn là đã ở trong Thần Ma kết giới.

Giang Nam mở bàn tay ra, trước khi đi Dương La giao cho hắn ngọc châu ở trong lòng bàn tay hắn chuyển động, trong ngọc châu có một giọt máu tươi, giống như hồng ngọc trong suốt.

Hắn thần thức quét qua, đột nhiên "thấy" trong máu có một chiếc thuyền lớn xanh vàng rực rỡ ở trong máu du tẩu, trong lúc bất chợt thuyền lớn bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa, tùy ý Giang Nam thúc dục thần thức như thế nào, cũng thủy chung không có thể tìm tới chiếc thuyền lớn này.

- Ngục Thần Chu, sáu vị huynh trưởng quả nhiên đều ở đây!

Giang Nam hít vào một hơi thật dài, nắm phá ngọc châu, giọt máu tươi kia theo vân tay hắn rót vào da tay, dung nhập vào trong huyết mạch của hắn, biến mất không thấy gì nữa.

Hắn nhìn về phía những bình ngọc khác, trong những bình ngọc này là Minh Vương thần huyết tràn ngập đạo văn, mỹ lệ lấp lánh, thần uy mơ hồ truyền đến.

Giang Nam cắn răng, bóp nát một cái bình ngọc, Minh Vương thần huyết lập tức rót vào da tay của hắn!

- Muốn lấy được Minh Vương tín nhiệm, liền phải dung nhập vào thần huyết của hắn, đã như vậy, ta đây liền bất cứ giá nào!

Dương La vị thánh tông Nhị sư huynh này không phải chuyện đùa, là nhân trung chi kiệt, hơn nữa hắn cùng với trung hậu đàng hoàng hoàn toàn không có liên quan, nếu không cũng sẽ không trong thời gian ngắn ngủi như thế liền tới nhiều thần huyết như vậy.

- Nếu Dương La sư huynh ở lại thánh tông, hắn tất nhiên là một đời kiêu hùng, tuyệt đối là so sánh với Phong sư huynh thích hợp làm chưởng giáo Chí Tôn hơn!

Trong lòng Giang Nam thầm than đáng tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận