Đế Tôn

Chương 883 - 884: Rồng Rắn Lẫn Lộn.

Hôm nay, đám người Âu Tùy Tĩnh đối chiến Thần Ma, khẳng định so sánh với Bất Tử Minh Vương cường đại không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng mà đám người Âu Tùy Tĩnh cũng không phải là ngồi không.

Chỉ một Bát Bảo Liên Đài của Âu Tùy Tĩnh liền tương đương với một thần Phật sống sờ sờ, hơn nữa đám người Thiệu Thiên Nhai cùng Tam Khuyết đạo nhân có không chỉ một thần minh chi bảo, chiến lực của bọn họ cũng tương đương với tuyệt thế cường giả, vì vậy Giang Nam có thể khẳng định, ba người này chưa chết, nhưng mà nếu không tìm được bọn hắn mà nói, bọn hắn thật sự có thể có nguy hiểm!

- Đây là... Bọn họ đem thần minh này dẫn hướng thánh quân động phủ!

Tinh thần của Giang Nam rung lên, phương vị của Thần Mộc Thánh Quân động phủ, đám người Âu Tùy Tĩnh đã báo cho hắn, phương hướng ba người này rút đi chính là thánh quân động phủ, hiển nhiên tính toán ở thánh quân động phủ cùng hắn hội hợp.

Cũng không lâu lắm, Giang Nam rốt cục đi tới thánh quân động phủ, chỉ thấy động phủ này hoàn toàn không có bóng dáng, nơi này chỉ là một núi hoang, sinh mệnh khí tức vô cùng nồng nặc truyền đến.

Thánh quân động phủ chính là tự do ở trong hư không của Trung Thiên Thế Giới, mỗi cách trăm ngàn năm, động phủ này sẽ từ hư không hiện ra một lần, mà hiện tại, lại đến lúc động phủ hiện ra nhân thế!

Sinh mệnh khí tức vô cùng nồng đậm từ trong hư không phún dũng mà ra, hẳn là từ trong Thánh Quân động phủ truyền đến trong không khí, để cho phiến núi hoang này hết thảy đều phát ra sinh cơ bừng bừng.

Giang Nam chứng kiến, một cổ khí tức sinh mệnh vừa mới từ trong hư không phun ra, xông qua một mảnh rừng cây thấp bé, phiến rừng cây kia lập tức sinh trưởng điên cuồng, thời gian nháy con mắt, một gốc cây thấp bé liền trưởng thành đại thụ che trời, cao vài chục trượng, như là sinh tồn ngàn năm!

Trong núi ngẫu nhiên còn dài vài cọng Linh Dược, giờ phút này bị sinh mệnh khí tức từ trong Thánh Quân động phủ truyền ra thoải mái, một gốc Linh Dược như là đã phát triển hơn một ngàn năm, linh lực bức người, biến thành dược liệu hiếm có.

Thậm chí, một mảnh hồ nước trong sơn cốc cũng bị sinh mệnh khí tức xâm nhiễm, chỉ thấy hồ nước bốc lên, tất cả cá lớn bò lên trên bờ, ngay tại chỗ bỏ đi vẩy cá, sinh ra tay chân, biến thành Ngư yêu!

Từ Thánh Quân động phủ truyền ra sinh mệnh khí tức, quả thực là Tạo Hóa chi lực, cũng không lâu lắm liền để cho phiến núi hoang này thay đổi bộ dáng, trở nên sinh cơ bừng bừng!

- Tại đây cường giả không ít!

Giang Nam dò xét mọi nơi, chỉ thấy đã có mấy trăm người đến chỗ này, nam nữ lão ấu, đều là tu sĩ đến từ các nơi của Trung Thiên, nguyên một đám tu vi cực kỳ cường đại, hơn nữa hư không phụ cận sơn cốc, thỉnh thoảng như là mặt hồ bình tĩnh tạo nên từng vòng rung động, hẳn là tồn tại cực kỳ cường đại che dấu ở trong hư không!

Trong hư không thỉnh thoảng truyền đến một cổ chấn động làm lòng người vì sợ mà tâm rung động, đem quần hùng trong sơn cốc chấn nhiếp đến không dám nhúc nhích

- Còn có Thần Ma ẩn giấu ở chỗ này!

Ánh mắt Giang Nam chuyển động, rốt cục tìm được ba người Tam Khuyết đạo nhân, Thiệu Thiên Nhai cùng Âu Tùy Tĩnh, giờ phút này ba người kia chật vật không chịu nổi, nguyên một đám khí tức suy bại, hiển nhiên bị thương không nhẹ, đang ở dưới sự bảo vệ của hơn mười vị Xuất Vân thành cường giả gấp rút chữa thương.

Những Xuất Vân thành cường giả này bố trí xuống một tòa đại trận bảo hộ bọn họ ở chính giữa, một vị lão giả đứng thẳng như tùng, ánh mắt lạnh lùng quét về bốn phía, đề phòng bị người đánh trộm.

Thần minh truy giết bọn hắn kia không có tiếp tục đuổi giết, hẳn là cũng cảm giác được nơi đây có thần ma cấp bậc cường giả che dấu, sợ bị người đánh trộm

Huống chi, dùng thân phận của Thần Ma đối phó mấy Động Thiên Cảnh tiểu bối, vốn đã để cho người chế nhạo, ở trước công chúng hướng tiểu bối ra tay, còn đánh lâu không được, cũng là một sự tình rất mất mặt.

- Giang đạo hữu đến rồi!

Giang Nam hướng bọn hắn đi đến, chư vị cường giả Xuất Vân thành liền tranh thủ mở một góc đại trận, để cho hắn tiến đến, Âu Tùy Tĩnh giãy giụa đứng dậy, lại không có thể đứng dậy, đạo vân quanh thân hắn cơ hồ toái sạch sẽ, mà thương thế của hai người Thiệu Thiên Nhai cùng Tam Khuyết đạo nhân cũng không sai biệt lắm rất nghiêm trọng.

Hơn mười vị Xuất Vân thành cường giả đang vận dụng pháp lực bản thân, trợ giúp bọn hắn chữa thương.

- Người nào đã hạ thủ?

Giang Nam dò hỏi.

- Cửu thúc của ta.

Âu Tùy Tĩnh ảm đạm đạo

Giang Nam không khỏi nhíu mày, thực lực ba người Âu Tùy Tĩnh hắn biết được nhất thanh nhị sở, nếu như ba người này liên thủ ngay cả một thần minh cũng không là đối thủ, lúc này thấp giọng nói:

- Rất cường sao?

- Không phải rất cường, mà là mạnh đến nổi biến thái!

Thiệu Thiên Nhai nhổ ngụm huyết, sắc mặt tái nhợt nói:

- Thực lực Âu Chấn Đông này, ở bên trong thần linh cũng là nổi tiếng, hơn nữa có được ba kiện Thần Minh chi bảo, lúc đối phó chúng ta hắn chỉ vận dụng hai kiện, liền đem chúng ta đánh cho thủ đoạn ra hết, cơ hồ chặt đứt sinh mệnh bổn nguyên của chúng ta, tu vi cơ hồ mất hết, thọ nguyên bị đánh rơi chỉ còn lại có một hai trăm năm! Nếu không có Tùy Tĩnh đạo hữu dùng Bát Bảo đài sen ngăn chặn bản thể hắn, chỉ sợ chúng ta đều bị hắn hạ độc thủ. . .

- Người này hoàn toàn chính xác mạnh đến nổi đáng sợ.

Tam Khuyết đạo nhân gật đầu, hữu khí vô lực nói:

- Giang lão đệ, chúng ta thương thế quá nặng, lần này Thánh Quân động phủ chỉ sợ chúng ta không cách nào tham dự, ngươi phải giúp ta thu vài món bảo bối. . .

Giang Nam cười nói:

- Thương thế của các ngươi có thể làm khó được người khác, nhưng không làm khó được ta, yên tâm, đợi tí nữa ta trị hết các ngươi xong, đảm bảo vui vẻ như trước.

Âu Tùy Tĩnh lắc đầu nói:

- Đạo hữu không cần an ủi chúng ta, chúng ta làm sinh mệnh bổn nguyên bị thương, hơn nữa đạo vân quanh thân bị hắn đánh nát, tu vi mất hết, có thể kéo lại một cái mạng cũng đã xem như không tệ, loại thương thế này, chỉ có thần minh mới có thể cứu giúp, hơn nữa cũng phải hao phí tu vi thật lớn. . .

Vị lão giả Xuất Vân thành chủ trì đại trận kia gật đầu nói:

- Giang giáo chủ, ba vị công tử làm bị thương sinh mệnh bổn nguyên, tuy chúng ta có thể trấn áp thương thế của bọn hắn, nhưng sinh mệnh bổn nguyên bị hao tổn, chúng ta không cách nào trị hết, chỉ có thể trở lại trong thành, thỉnh thành chủ ra tay, hiện tại Thánh Quân động phủ sắp xuất thế, chúng ta bố trí xuống tụ nguyên đại trận, hội tụ sinh mệnh khí tức từ trong Thánh Quân động phủ tản mát ra, cũng chỉ có thể tạm thời kéo lại tánh mạng của ba vị công tử. . .

- Chỉ là vết thương nhỏ, há lại phiền toái thành chủ?

Giang Nam lấy ra một mặt Thần Mộc Lệnh, lập tức sinh mệnh tinh hoa cuồn cuộn như nước thủy triều từ trong Thần Mộc Lệnh tuôn ra, chia ra làm ba, dũng mãnh lao vào trong cơ thể ba người, lập tức sinh mệnh tinh hoa cường đại bổ sung sinh mệnh lực cơ hồ khô kiệt của ba người, để cho thọ nguyên của bọn hắn không ngừng đề thăng.

Sinh mệnh tinh hoa của Thần Mộc Lệnh so với sinh mệnh khí tức nơi đây đậm đặc trăm ngàn lần, rất nhiều cường giả Xuất Vân thành vốn chỉ có thể cưỡng ép trấn áp thương thế ba người, chỉ là thương thế của ba người quá nặng, lại làm bị thương bổn nguyên, thế cho nên đạo vân vừa mới chữa trị lập tức nứt vỡ, mà bây giờ bổn nguyên không ngừng khôi phục, đạo vân cũng không hề nghiền nát, mà phi tốc phục hồi như cũ!

Vị lão giả Xuất Vân thành kia ngơ ngác nhìn xem một màn này, nói không ra lời.

Cũng không lâu lắm, sinh mệnh bổn nguyên của Âu Tùy Tĩnh, Thiệu Thiên Nhai cùng Tam Khuyết đạo nhân liền triệt để khôi phục, Thần Mộc Lệnh tuôn ra sinh mệnh tinh hoa còn đang không ngừng dũng mãnh vào trong cơ thể của bọn họ, để cho thọ nguyên của bọn hắn tiếp tục điên cuồng tăng vọt, sinh mệnh tinh hoa cường đại không ngừng cải tạo nhục thể của bọn hắn, dung nhập bên trong hạt thật nhỏ của bọn hắn, để cho tánh mạng của bọn hắn đạt tới độ cao kinh người!

Đợi cho sinh mệnh tinh hoa bên trong khối Thần Mộc Lệnh này hao hết, thân thể ba người bọn họ thình lình đạt tới trình độ Bất Tử Chi Thân, thọ nguyên cũng đạt tới tuyệt đỉnh cường giả mới có thể đạt tới!

- Đa tạ Giang giáo chủ tương trợ!

Xuất Vân thành lão giả kia như trút được gánh nặng, hướng Giang Nam chắp tay nói:

- Lão phu Âu Chấn Vân, ở trong Xuất Vân thành xếp hạng thứ bảy, chỉ là lão phu trời sinh tối dạ, hôm nay mới chỉ là Thiên Cung bát trọng đỉnh phong, cuộc đời này vô duyên tiến vào thần minh cảnh giới, lần này là Xuất Vân thành ta nội loạn, thế cho nên liên lụy chư vị, đáng tiếc thành chủ bị người kiềm chế, không cách nào tự mình chạy đến, nếu không tiểu tử thúi Âu Chấn Đông kia tuyệt đối không dám tùy ý làm bậy như thế!

Giang Nam nói:

- Chấn Vân tiền bối, thành chủ cũng biết việc này?

Âu Chấn Vân gật đầu, trầm giọng nói:

- Thành chủ tự nhiên biết rõ, hơn nữa cực kỳ trọng thị cho nên mới lệnh chúng ta đến đây tương trợ, tìm kiếm Thánh Quân động phủ chỉ là chuyện phụ, tuy Âu Chấn Đông so với ta nhỏ hơn, nhưng tư chất so với ta cao hơn rất nhiều, sớm đã tu thành thần minh, ta không phải là đối thủ của hắn.

Trong nội tâm Giang Nam trầm xuống, sở dĩ Xuất Vân thành chủ phái tới Âu Chấn Vân, chỉ sợ là bởi vì Xuất Vân thành nội đấu đã đến thời kì mấu chốt, cũng phái không ra càng nhiều cường giả nữa.

Âu Chấn Vân dù sao cũng là Thiên Cung tám trọng cảnh giới cường giả, cực kỳ cường đại, không thể khinh thường, chỉ là đối mặt Âu Chấn Đông mà nói, hơi chút nhược đi một tí.

Đột nhiên, chỉ nghe từng tiếng Phật hiệu truyền đến, xa xa Phật Quang mênh mông cuồn cuộn, ngang trời cao vạn dặm, thẳng đến nơi đây.

- Cường giả Phật Quang thành đã đến!

Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hơn mười vị tăng nhân ôm lấy một Phật Đà mênh mông cuồn cuộn mà đến, Phật uy tràn ngập, vị Phật Đà kia tuổi không lớn lắm, bộ dáng ba mươi bốn tuổi bảo tướng trang nghiêm, mà Đàm Trí thánh tăng mà Giang Nam quen cũng làm bạn ở bên người vị Phật Đà tuổi trẻ kia.

- Đó là Phật Quang thành Chân Pháp Phật Đà!

Có người thấp giọng hô nói:

- Chân Pháp Phật Đà chính là tuổi trẻ Phật Đà lừng lẫy nổi danh của Phật Quang thành, ngộ tính cực cao, thậm chí có nghe đồn nói hắn đạt được Phật giới Phật tổ linh chỉ, truyền thụ hắn Vô Thượng Phật hiệu, muốn hắn ở Chư Thiên vạn giới truyền pháp thụ đạo, thu hiền đồ, lan truyền giáo lí Đại Thừa!

- Bên người Chân Pháp Phật Đà chính là mười tám vị La Hán, thuần một sắc chưởng giáo cấp Chí Tôn cường giả, còn có Thập Nhị tôn giả, hết thảy đều là Thiên Cung thất trọng bát trọng!

- Hắn là sư tôn của Đàm Trí thánh tăng, chỉ có Phật Đà bực này mới có thể dạy ra đệ tử xuất sắc như thế!. . .

Chân Pháp Phật Đà mới vừa tới, chỉ thấy hư không lắc lư, một trung niên nam tử đi ra, đương nhiên đó là Âu Chấn Đông, tiến lên cùng Chân Pháp Phật Đà chào hỏi, hai thần minh cười cười nói nói, hiển nhiên là quen biết.

Đàm Trí thánh tăng thoáng nhìn bọn người Giang Nam, ánh mắt chớp động, cúi đầu tiến lên, hướng Chân Pháp Phật Đà thấp giọng nói hai câu, ánh mắt Chân Pháp Phật Đà lóe lên, xa xa hướng bọn người Giang Nam xem ra.

- Vô Lượng Thọ Phật!

Một tiếng Phật hiệu vang lên, màng tai của Giang Nam bị chấn đến ông ông tác hưởng, lập tức chỉ cảm thấy hết thảy cảnh tượng trước mắt biến mất, ở trước mặt hắn phảng phất chỉ có một đại Phật kim chói, sừng sững ở giữa thiên địa, mà hắn thì như là một con sâu cái kiến trước Phật.

Đây là một tiếng Phật âm đại hát của Chân Pháp Phật Đà mang đến tâm linh trùng kích, tâm linh rung động, tuy hắn không ra tay, cũng chưa từng vận dụng pháp lực của mình, nhưng mà một tiếng Phật âm này liền triển lộ ra tạo nghệ đạo tâm rất mạnh của hắn, trấn áp đạo tâm của Giang Nam, để cho trước mắt hắn xuất hiện ảo giác!

- Tiểu hữu, ngươi đoạt bảo vật của đệ tử ta, vẫn là giao ra đây a!

Chân Pháp Phật Đà trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói.

- Hòa thượng này, đạo tâm thật mạnh, chỉ sợ cũng là một cường giả tu thành Tri hành hợp nhất!

Giang Nam nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, dị tượng trước mắt biến mất, lắc đầu nói:

- Đàm Trí thánh tăng dùng quỷ kế hại ta, ý đồ ngay cả ta và Hiên Vi tiên tử cùng một chỗ chém giết, cướp lấy Thần Mộc Lệnh, hắn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, ngay cả Thần Mộc Lệnh của mình cũng không giữ được, Thần Mộc Lệnh đã không có duyên với hắn, ta không cần giao ra?

Chân Pháp Phật Đà thấy hắn rõ ràng đơn giản liền thoát khỏi tâm linh của mình trấn áp, mắt lộ ra dị sắc, cười vang nói:

- Hữu duyên hay là vô duyên, chính là thượng thiên chú định, Thần Mộc Lệnh đã lựa chọn đệ tử của ta với tư cách truyền nhân, cái kia chính là cùng hắn hữu duyên, tiểu hữu, ngã phật từ bi, ta cũng không muốn áp ngươi một đầu, nếu ngươi chủ động giao Thần Mộc Lệnh ra, ta liền thiếu ngươi một cái nhân tình.

Giang Nam lắc đầu.

- Quên đi.

Chân Pháp Phật Đà ha ha cười nói:

- Tiểu hữu không muốn giao ra, ta cũng không tiện miễn cưỡng.

- Sư tôn!

Đàm Trí thánh tăng sốt ruột ra mặt nói.

Chân Pháp Phật Đà khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Cao thủ Bắc Mạc Thi gia đã đến, hiện tại còn không nên gây chuyện, hảo đồ nhi, nếu như Thần Mộc Thánh Quân đã lựa chọn ngươi làm truyền nhân, có Thần Mộc Lệnh hay không đều không sao cả, chỉ cần tới trong Thánh Quân động phủ, vi sư liền giúp ngươi nhanh chóng tìm được trụ cột trong động phủ, khống chế Thánh Quân động phủ, đến lúc đó, những vị thí chủ này nếu như không quy y ngã phật, kia là tà ma, tự nhiên trừ khử.

Lại có một cổ khí tức to lớn truyền đến, hơn mười vị nam nữ áo trắng ôm lấy một cỗ bảo liễn lái tới, tiến vào bên trong sơn cốc, đúng là cao thủ của Bắc Mạc Thi gia!

- Đồ lưu manh. . .

Thi Hiên Vi lụa mỏng che mặt, xa xa chứng kiến Giang Nam, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Hiên Vi, ngươi đang nói cái gì?

Trong bảo liễn truyền đến một giọng nữ ôn nhu, sau đó màn xe mở ra, một vị mỹ phu nhân nhô đầu ra, theo ánh mắt của nàng hướng Giang Nam nhìn lại, cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận