Đế Tôn

Chương 360 - 361 : Ma Thần Chi Khu.

Trung niên nam tử kia thân hình có chút dừng lại, dừng bước lại, cũng hướng Giang Nam truyền âm nói:

- Giang Nam tiểu hữu, đợi tí nữa có thể cho ta mượn búa của ngươi dùng một lá không?

Giang Nam ngẩng đầu liếc hắn một cái, truyền âm cười nói:

- Tự nhiên có thể, bất quá tiền bối ngươi phải bảo vệ tánh mạng hai người ta cùng Huyền Ẩn sư thúc tổ.

- Huyền Ẩn lão đạo này có ngươi ở bên người, thật sự là may mắn.

Trung niên nam tử kia mỉm cười nói:

- Ta vốn là không biết ngươi đã ở bên trong Bách Ma Quật, người nọ cũng không có nói cho ta biết việc này, bất quá nếu ngươi chết, chỉ sợ người nọ sẽ tìm ta dốc sức liều mạng... Tốt, ta đáp ứng bảo vệ tánh mạng hai người các ngươi không lo!

Giang Nam nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm nghi hoặc:

- Người nọ? Trong miệng hắn người kia, rốt cuộc là ai?

Đột nhiên, thanh âm của trung niên nam tử kia có chút khẩn trương, cao giọng nói:

- Chư vị, lão quái vật của Thái Huyền Thánh tông đã xuất động, đã đến Bách Ma Quật, nếu không đi chúng ta liền muốn hết thảy chết ở chỗ này!

Dứt lời, hắn dẫn đầu nhảy vào tầng dưới chót nhất của Bách Ma Quật, Đại Ma Đầu khác cũng chen chúc mà vào.

Giang Nam cũng xông về trước đi, truyền âm nói:

- Sư thúc tổ, đợi tí nữa ngươi ở bên cạnh ta, một tấc cũng không rời, ngàn vạn lần không nên đi ra!

Huyền Ẩn đạo nhân nao nao, trong nội tâm cười khổ:

- Tiểu tử thúi này, ta vừa mới phân phó hắn như vậy, hắn ngược lại giáo huấn ta rồi...

Sau lưng mọi người, một cổ khí tức vô cùng bá đạo truyền đến, rung chuyển Bách Ma Quật, cường hoành vô cùng, so với những lão ma đầu này còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần!

Đó là lão quái vật Thái Huyền Thánh tông xuất mã, xâm nhập Bách Ma Quật, bọn hắn sẽ không bị Bách Ma Quật trấn áp, tự nhiên so với những Đại Ma Đầu giam giữ không biết bao lâu này còn muốn cường hoành hơn rất nhiều!

Thái Huyền Thánh Tông đã chết rất nhiều người, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng bỏ mạng ba vị, còn có Yến Trác Nhiên là Thiên Cung cường giả, há có thể không để cho Thái Huyền Thánh Tông tức giận?

Huống chi, Bách Ma Quật lại là địa phương Thái Huyền Thánh Tông trấn áp ma đầu, đệ tử cùng trưởng lão bị giết, nếu lan truyền đi ra ngoài, thế tất trở thành trò cười cho thiên hạ, vì vậy Thái Huyền Thánh Tông phải mau sớm đem trận bạo loạn này bình phục lại, nếu không sẽ chẳng còn mặt mũi!

Lần này tiến vào Bách Ma Quật, hết thảy là Thiên Cung cấp cường giả, hơn nữa còn là lão quái vật tu thành Thiên Cung ngũ trọng Thiên Cung lục trọng, đằng đằng sát khí, chưa đi tới liền cho chúng lão ma đầu Công Dương Cổ thấy áp lực thực lớn!

Giang Nam cùng đám người Huyền Ẩn đạo nhân xông vào tầng thứ bảy Bách Ma Quật, nhất thời cảm giác được một cổ khí tức cường đại đập vào mặt, cổ khí tức này cơ hồ giống như thần uy, cuồng bạo, bá đạo, tràn đầy ma tính, phảng phất có một pho tượng Ma thần hiện ra ở chỗ này, làm cho người ta sợ hãi, kính sợ, thần phục!

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đầu tiên đập vào mi mắt chính là một bộ xương khô vô cùng khổng lồ ngồi ở trên bảo tọa, đỉnh đầu buông xuống, trên người xương khô này quấn đầy xiềng xích, chi chít, có đâm vào trong đại địa, có đâm vào bên trong vách tường, còn có cao cao treo lên, phần đuôi mỗi một cái xiềng xích đều có một vòng khóa, khóa lại tất cả xương cốt toàn thân hắn!

Hắn vô cùng cao lớn, nguyên hình của Công Dương Cổ chính là một đầu Công Dương cao ngàn trượng, mà những ma đầu khác cũng có Yêu Tộc, khí lực cực kỳ khổng lồ, nhưng ở trước mặt xương khô này, lại vô cùng nhỏ bé, chỉ cao bằng bắp chân của hắn.

Về phần Giang Nam, Huyền Ẩn đạo nhân cùng trung niên nam tử kia, thì càng thêm nhỏ đến thương cảm, còn không cao bằng ngón chân của xương khô!

Xương cốt của hắn so sánh với thường nhân nhiều ra rất nhiều lần, người bình thường chỉ có hai mươi bốn cái xương sườn, mà hắn có khoảng 108 cái!

Tay của hắn là do mười hai căn cốt quấn quanh ở chung một chỗ, phảng phất như bánh quai chèo, xương đùi cũng là như thế, có thể nghĩ, trong thân thể của hắn có thể dung nạp lực lượng là khổng lồ bực nào!

Từng đoàn từng đoàn lửa ma như vân, trôi lơ lửng ở bên cạnh xương cốt của hắn, quay chung quanh thân thể của hắn. Không ngừng nung khô, ngọn lửa đen nhánh làm cho người ta thấy cảm giác vô cùng nguy hiểm!

- Loại thân thể này, so sánh với Đô Thiên Thần Chiếu Kinh xương sống 108 khớp xương còn mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần!

Trong lòng Giang Nam rung động, từ trên bộ xương khô này hắn thấy được một môn thân thể công pháp vô cùng cường đại khác.

- U Đô Ma Hỏa! Lão Thiên, người này là ai?

Một vị Ma Đạo cường giả bị vây ở chỗ này lẩm bẩm nói:

- U Đô Ma Hỏa là Thần Hỏa mà Ma thần mới có thể luyện chế, chẳng lẽ nói hắn là một Ma thần?

Những người khác cũng rung động thật sâu, xương khô Cự Nhân này quả thực ra ngoài hiểu biết của bọn họ, bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy tồn tại mạnh mẻ như thế!

Huyền Ẩn đạo nhân sắc mặt biến hóa, lẩm bẩm nói:

- Cấu tạo khớp xương cùng nhân loại một trời một vực, chẳng lẻ hắn là Ma Tộc?

Nam tử mang mặt nạ bằng đồng kia lộ ra vẻ tán thành, cười nói:

- Không sai, vị sư môn tiền bối của ta đúng là có huyết thống Ma Tộc, hơn nữa còn là Ma thần huyết thống, vì vậy thiên tư của hắn cực cao, tu luyện Ma Đạo tâm pháp có thể nói thuận buồm xuôi gió, người khác tu thành một môn công pháp cần tốn hao rất nhiều năm, mà hắn chỉ cần mấy ngày.

- Đáng tiếc, vị sư môn tiền bối này của ngươi đã chết.

Công Dương Cổ cười hắc hắc nói:

- Huyết nhục toàn thân của hắn đã hư không còn một mống, chỉ còn lại có xương, ngay cả óc cũng rửa nát sạch sẽ, bị chết không thể chết lại. Thanh Diện Nhân, ngươi mới vừa nói đến tầng dưới chót nhất, cứu sư môn trưởng bối của ngươi, là có thể cứu chúng ta đi ra ngoài, hiện tại sư môn trưởng bối của ngươi đã chết, nên đến phiên ngươi thực hiện lời hứa!

Mấy vị ma đầu khác rối rít gật đầu, mặc dù nói tu sĩ sinh mệnh lực cực kỳ cường đại. Nhưng mà rơi đầu hoặc là trái tim vẫn là sẽ chết, tu luyện tới Thiên Cung cảnh, thân thể vô cùng cường đại. Có lẽ có thể làm được không có trái tim cũng có thể còn sống, nhưng mà không có đại não, nhất định sẽ chết.

Óc của bộ xương khô này đã rửa nát, khẳng định tử vong đã lâu.

Giang Nam thầm nghĩ:

- Xương khô này hơn phân nửa là tồn tại như Thái Hoàng, tu thành Thiên Cung bát trọng đỉnh, chỉ thiếu chút nữa là thành thần minh, đợi đem bộ xương này thu vào tay, có thể luyện chế ra pháp bảo thật tốt, cũng có thể từ cụ xương khô này lĩnh hội ra tâm pháp của hắn!

Trong lòng hắn thình thịch đập loạn, không nhịn được đối với xương khô này động tâm tư.

- Sư môn trưởng bối ta học cứu Thiên Nhân, mặc dù còn không phải là thần minh, nhưng cũng sẽ không dễ chết dàng như.

Nam tử mang mặt nạ bằng đồng mỉm cười nói:

- Ngày xưa Thái Hoàng đánh lén vị sư môn trưởng bối của ta, lấy thần đỉnh trọng thương, nhưng cũng không thể hoàn toàn giết chết hắn, chỉ đành phải trấn áp ở Bách Ma Quật. Nhưng thân thể vị sư môn trưởng bối của ta, đã mạnh mẻ đến trình độ có thể sánh ngang thần minh, luyện thành Ma Thần Chi Khu, đem trí nhớ thần thức của mình luyện tận trong xương cách, cho dù thân thể nát bấy, cũng có thể sống lại.

Thanh âm của hắn tràn đầy tôn kính, trầm giọng nói:

- Lão nhân gia ông ta từng là một trong mấy đối thủ mà Thái Hoàng kiêng kỵ nhất, nếu Thái Hoàng không có thần đỉnh, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

- Hiện tại, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!

Nam tử mang mặt nạ bằng đồng đột nhiên lấy ra bình ngọc cao một thước, đem bình ngọc tế lên đi tới cụ xương khô kia, đi tới trên đỉnh đầu, chỉ thấy bình ngọc nghiêng xuống, linh dịch giống như thác nước từ trong bình trút xuống, tưới vào cụ xương khô kia.

Trong khoảnh khắc, liền có mấy vạn cân linh dịch từ trong bình ngọc đổ ra, nhưng linh dịch trong bình không thấy giảm bớt chút nào.

Linh dịch rơi vào trên cụ xương khô kia, cũng không có từ xương cốt chảy xuống, mà là bị xương khô này nhanh chóng hấp thu, phảng phất là một chậu nước tưới vào sa mạc.

Linh dịch trong bình càng chảy càng nhiều, chốc lát thời gian liền có trăm vạn cân linh dịch chảy ra, chỉ thấy cụ xương khô kia hấp thu nhiều linh dịch, dần dần mặt ngoài xương cốt hiện ra đủ loại đạo văn huyễn lệ, đạo văn đan vào, tạo thành một mảnh mạch máu dài hẹp vô cùng thô to, giăng đầy ở mặt ngoài xương cốt.

Theo hấp thu càng nhiều linh dịch, mạch máu hiện ra chi chít, ngay sau đó có máu ở trong mạch máu bắt đầu khởi động, ở trong lồng ngực xương khô dần dần sinh trưởng ra nội tạng.

Mà ở trong đỉnh đầu xương khô này, cũng có đạo văn đang không ngừng đan vào, đại não, tiểu não, thần kinh, kinh mạch, huyết quản, không ngừng từ hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp.

Sau một lúc, hai ánh mắt khổng lồ từ trong hốc mắt trống rỗng sinh ra, càu nhàu cổn động xuống.

Mọi người thấy như vậy, không thể nào tin nổi một màn trước mắt, rõ ràng này là xương khô đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng lại có thể chết mà sống lại, từ trong xương cốt sinh ra trái tim đại não, từ trong tử vong tỉnh lại!

Này nói rõ hắn đem trí nhớ của mình luyện nhập đạo văn, lúc đạo văn xây dựng, đại não trí nhớ khôi phục, loại thủ đoạn này vượt ra khỏi bọn họ hiểu biết!

Đây chính là Ma Thần Chi Khu, có sinh mệnh lực vô cùng cường đại!

Giang Nam khiếp sợ không khỏi, nhục thể của hắn mặc dù cũng có sự khôi phục cực mạnh, nhưng so với xương khô trước mắt này vẫn là gặp sư phụ. Dù sao, hắn bị nổ nát đỉnh đầu, cũng sẽ bỏ mạng tại chỗ, nhưng mà xương khô trước mắt này chỉ còn lại có xương cũng có thể phục sống lại!

- Nhục thể của hắn mạnh mẻ đến cảnh giới thần minh, Bất Tử Bất Diệt! Người này tu luyện công pháp, tuyệt đối so với Ma Chung Bá Thể Thần Thông của ta mạnh hơn, thậm chí nói không chừng là thần minh cấp công pháp!

Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Trong bình ngọc còn có linh dịch đang không ngừng xông ra, chỉ thấy trên cụ xương khô kia bắt đầu có Huyết Nhục diễn sinh. Từng cục cơ nhục hiện lên, để cho thân thể khô quắt của hắn bắt đầu dần dần phồng lên.

Hai mắt xương khô chuyển động, từ trên thân mọi người quét qua, áp chế đến những đại ma đầu này trái tim đột nhiên ngừng, cơ hồ không cách nào hô hấp.

Cuối cùng, ánh mắt xương khô này rơi vào trên người nam tử mang mặt nạ bằng đồng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, mặt nạ bằng đồng xanh hé ra, lộ ra một khuôn mặt phong thần tuấn lãng.

Giang Nam nhìn lại, chỉ thấy tướng mạo trung niên nam tử này xuất chúng, chòm râu hai phiết, là một mỹ nam tử khó gặp. Hai mắt hắn giống như hai Minh Nguyệt, tinh khiết không thôi.

- Đại sư bá, cần gì đem mặt nạ của ta chấn vỡ?

Trung niên nam tử kia cười khổ một tiếng nói:

- Ta không giống Thí Thần Cốc cốc chủ, tùy thân mang theo trăm ngàn mặt nạ, vạn nhất ta từ nơi này đi ra ngoài, bị nhận ra, chẳng phải là sẽ mang đến họa diệt môn cho Thần Tông ta?

- Thần Tông?

Trong lòng Giang Nam rùng mình:

- Hắn là Tinh Nguyệt Ma Tông chưởng giáo chí tôn, Phụ Văn Cung!

Đối với Tinh Nguyệt Ma Tông Phụ Văn Cung, Giang Nam có nghe thấy. Phụ Văn Cung trông coi Tinh Nguyệt Ma Tông đã có hơn một trăm năm, vẫn chưa từng hiển sơn lộ thủy, tu vi thực lực của hắn không người biết được, bất quá hắn dạy ra bát đại đệ tử, Thần, Tông, Vô, Địch, Hương, Mộng, Không, Ưu, cũng là nhân tài khó được!

Giang Nam đã từng thấy qua Quân Mộng Ưu, Lý Nguyên Không cùng Thần Tiềm, ở trong trẻ tuổi siêu quần bạt tụy, tư chất tiềm lực thuộc về nhân vật đứng đầu!

- Phụ Văn Cung?

Huyền Ẩn đạo nhân cũng lập tức nhận ra trung niên nam tử kia, trước khi hắn bị Thái Hoàng nhốt vào Bách Ma Quật, Phụ Văn Cung cũng đã danh dương thiên hạ, kế thừa chưởng giáo vị của Tinh Nguyệt Ma Tông!

- Hắn là Phụ Văn Cung, Tinh Nguyệt Ma Tông chưởng giáo, như vậy xương khô này là ai? Có thể bị Phụ Văn Cung gọi là Đại sư bá chỉ có một, hơn nữa người nọ có Ma thần huyết mạch...

Huyền Ẩn đạo nhân trong mắt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, đột nhiên nhớ tới một tồn tại cực kỳ khủng bố, thân thể lập tức rùng mình.

So sánh với Thái Hoàng, hắn e ngại tồn tại kinh khủng kia hơn, dù sao Thái Hoàng là đại tông sư trong chánh đạo, làm chuyện xấu sẽ không minh mục trương đảm, nhưng mà người nọ là làm việc không chút kiêng kỵ, từng tạo ra không biết bao nhiêu sát nghiệt, có thể nói là từ cổ chí kim đệ nhất sát thần!

- Ma La Thập!

Huyền Ẩn phun ra một ngụm trọc khí:

- Nếu quả thật chính là hắn, như vậy thiên hạ thật sẽ đại loạn...

Trên người cụ xương khô kia huyết nhục đã khôi phục bốn năm thành, đột nhiên mở miệng, thanh âm ùng ùng giống như lôi đình từ trên Thiên Vũ vang lên:

- Ở trước mặt ta, ngươi không cần tiểu tâm cẩn thận. Chỉ cần ta từ nơi này thoát khốn, cho dù ngươi bị Thái Huyền Thánh Tông phát hiện chân diện mục lại có thể thế nào? Chỉ cần Thái Hoàng còn chưa thành thần, là ta có thể bảo vệ Thần Tông bất diệt!

Giọng nói của hắn cực kỳ bá đạo, mặc dù còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng trong lời nói một đời bá chủ hùng phong triển lộ không thể nghi ngờ!

- Văn Cung, sư phó của ngươi đã chết?

Trên mặt Ma La Thập lộ ra nụ cười, bởi vì da chưa sinh ra, lộ ra vẻ cực kỳ dử tợn, cười nói:

- Ta mặc dù là sư huynh của hắn, nhưng hắn đối với ta luôn đề phòng, e sợ cho ta cướp lấy chưởng giáo vị của hắn. Hắn không chết mà nói, ngươi sẽ không đến cứu ta thoát khốn.

Phụ Văn Cung cười nói:

- Đại sư bá, sư phó của ta đúng là đã chết, bất quá cho dù là ta cũng không muốn tới cứu ngươi. Ngươi sát tâm quá nặng, khó có thể khống chế, ngươi từ Bách Ma Quật đi ra ngoài, nhất định sẽ làm loạn chung quanh, còn không bằng bị trấn áp ở chỗ này. Hôm nay Thái Hoàng xuất quan, không người nào có thể ngăn, chỉ có mời sư bá rời núi.

- Thái Hoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận