Đế Tôn

Chương 768 : Long Hổ Tông diệt môn. (2)

- Người nào?

Mọi người không khỏi quá sợ hãi, chỉ thấy nhiều pháp bảo rối rít bay lên không, hướng chủ nhân bàn tay kia oanh giết đi, Long Hổ Tông Chủ vỗ Hắc Hổ, chỉ thấy Hắc Hổ há mồm thúc dục Long Hổ Tông trấn giáo chi bảo Long Hổ Âm Dương Đồ, hóa thành Âm Dương vũ trụ, thắt cổ hết thảy!

Một thanh âm cười khẽ, từ dưới nhiều công kích bồng bềnh mà đi, để cho công kích của mọi người hết thảy thất bại.

Thân ảnh này phiêu nhiên, thẳng đi lên một tòa Kim Luân, mọi người vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung dựng thẳng một mặt Kim Luân khổng lồ, trong Kim Luân có sáu cô gái tuyệt sắc, bồng bềnh đung đưa, riêng phần mình nắm mấy kiện pháp bảo.

- Lạc Hoa Âm?

Long Hổ Tông Chủ một trận trái tim băng giá, cười lạnh nói:

- Nữ ma đầu, Huyền Thiên Thánh Tông ngươi diệt môn sắp tới, lại còn dám chạy đến giết sư thúc ta, hôm nay ngươi đã đến rồi liền mơ tưởng rời đi!

Trong mặt thiên luân này, một vị nữ tử giống như Bồ Tát, vẻ mặt từ bi, hiển nhiên là Lạc Hoa Âm Phật Môn Bồ Tát hóa thân, nhẹ giọng nói:

- Chư vị mời trở về đi, trời cao có đức hiếu sinh, ta nghĩ tình quý phái sáng lập không dễ, Long Hổ Tông lịch đại chưởng giáo đã từng đẫm máu chiến đấu hăng hái, chống cự qua ma đầu xâm lấn, hôm nay cho các ngươi một cơ hội, quay đầu lại. Quay đầu lại là bờ, hết thảy thị phi đều là ảo ảnh trong mơ, chuyện cũ sẽ bỏ qua!

Long Hổ Tông Chủ cười ha ha, điềm nhiên nói:

- Quay đầu lại là bờ? Lạc Hoa Âm, ta có trấn giáo chi bảo, Long Hổ Âm Dương Đồ nơi tay, đã dựng ở thế bất bại, lại có Long Hổ Tông ngũ đại Thiên Cung cường giả, mấy trăm Thần Phủ cao thủ, mấy ngàn đệ tử tương trợ, còn có Trường Thanh Đạo Nhân tương trợ, còn bắt không được nữ ma đầu ngươi sao? Ngươi tới được vừa lúc, ta đang nói không có lễ vật hiến tặng cho Cận chưởng giáo biểu thị trung thành, vừa lúc dùng cái đầu của ngươi tặng lễ!

- Nói như vậy, các ngươi là không muốn trở về?

Một hóa thân của Lạc Hoa Âm quanh thân hiện ra năm thanh lợi kiếm, đằng đằng sát khí nói.

- Ít nói nhảm!

Long Hổ Tông Chủ quát lên:

- Cũng đến trong trận đồ ta, bày Long Hổ Âm Dương đại trận, thắt cổ nữ ma đầu!

Mấy ngàn đệ tử của Long Hổ Tông rối rít bay lên, rơi vào trong trận đồ, chỉ thấy cuốn trấn giáo chi bảo này triển khai, bao phủ trong vòng ngàn dặm, trong trận đồ âm dương nhị khí song song, như rồng như hổ, sát khí xông thẳng lên trời!

Không trung thay đổi liên tục, Lạc Hoa Âm Lục Đại hóa thân đột nhiên bay ra, riêng phần mình tế lên pháp bảo, xuống phía dưới trấn áp đi, rõ ràng là sáu trấn giáo chi bảo, nơi Lục Đạo thân ảnh đi qua, máu chảy thành sông, không có một chiêu chi địch!

Chỉ nghe trong trận giết chóc khôn cùng này, có cô gái hát ca, tiếng ca mờ ảo tang thương.

- Bảo kiếm chém đầu người, xuy máu mà trường ca, trong lòng có Hiệp khí, chỉ thương thân nữ nhi, đói ăn thịt cừu nhân, khát uống máu cừu nhân!

- Phơi thây phục ngàn dặm, trường kiếm đi núi sông! Quang Vũ tới gặp ta, cầu ta làm thượng khách, cười khẽ uyển chuyển từ, Hoa Âm không làm hạ thần!

Tiếng ca vừa dứt, Long Hổ Âm Dương Đồ trong lúc bất chợt chia năm xẻ bảy, trấn giáo chi bảo trấn áp số mệnh của Long Hổ Tông gần mười vạn năm, lúc đó hóa thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại có hài cốt cùng máu tươi đầy đất!

Long Hổ Tông diệt môn!

Hóa thân của Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm riêng phần mình trở về bản thể, nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ thấy đầy trời phật quang xa xa mà đến, phật quang kia cao tới vạn dặm, trong phật quang, vô số tăng nhân đầu trọc chân không cất bước mà đến, miệng tụng Phạm âm, phật hiệu mênh mông cuồn cuộn, tràn ngập thiên địa, nơi có phật âm, chỉ thấy phi cầm tẩu thú trong núi rừng kia, không khỏi đột nhiên linh trí mở rộng, từng cái từng cái từ trong rừng sâu núi thẳm bay ra, đi theo sau chi tăng binh này, quy y Phật Môn.

Thậm chí, mọi người còn chứng kiến rất nhiều Đại Yêu trong sơn dã, Ma Đạo cao thủ, cũng rối rít quy y, thậm chí không thiếu có Thần Phủ cảnh giới cường giả, cũng làm Phật Môn hộ pháp, tự động quy y, gia nhập trong đại quân tăng lữ!

Phật quang dũ phát mênh mông cuồn cuộn, tiếng tụng kinh càng thêm mênh mông, mấy vạn tăng lữ cùng kêu tụng, trong đó không thiếu có Thiên Cung cấp lực sĩ cùng Bồ Tát, làm người ta khiếp sợ, không biết từ chỗ nào đột nhiên nhiều ra một cổ thế lực lớn như thế!

- Thiện tai! Phật Mẫu Ngọc bồ tát, cách muốn sâu chính niệm, sạch tuệ tu Phạm kinh, chí cầu vô thượng tôn, vì Chư Thiên nhân sư!

Chỉ thấy trong phật quang nặng nề kia, một pho tượng nữ Bồ Tát ngồi trên Liên Đài bảo tọa, hình dung trang nghiêm, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng làm cho không người nào có thể sinh ra tà niệm.

Ngọc bồ tát này cùng tăng nhân khác phật quang tương liên, khí tức thâm thúy như uyên, trong lúc vô tình liền chạy tới Huyền Thiên Thánh Tông, mấy vạn tăng binh thực lực kinh khủng chí cực, vượt xa một chút môn phái Thánh Địa, phật âm phật quang, thậm chí ngay cả chút ít tu sĩ tu vi khá thấp cũng muốn bị độ hóa!

Trong Huyền Thiên Thánh Tông, chư cường giả vội vàng trán phóng khí tức, bảo vệ môn nhân của mình, chỉ thấy trong phật quang, tôn Ngọc bồ tát kia đi xuống Liên Đài, đi lên Tông Chủ Phong, hướng Giang Nam cùng mọi người thi lễ, yên lặng ngồi xuống.

- Đây là Ngọc Lưu Ly Giới Phật Mẫu Ngọc Sinh Hương Bồ Tát!

Có người lập tức nhận ra Ngọc bồ tát này, âm thầm kinh hãi:

- Bồ Tát này chính là Phật Mẫu, là Ngọc Lưu Ly Giới Phật khâm định chuyển thế chi mẫu. Lại cũng bị mời đi ra ngoài!

- Có Phật Mẫu tương trợ, Thái Huyền Thánh Tông diệt vong cũng có thể.

Giang Nam cười nói:

- Xin hỏi Phật Mẫu, có thể đón lấy một tòa Thái Huyền đại trận hay không?

Ngọc Sinh Hương đứng dậy nói:

- Ta trước đi xem một chút.

Dưới chân nàng tự động sinh ra một đóa tường vân, phiêu trên lên không, hướng vài tòa đại trận đối diện của Thái Huyền Thánh Tông nhìn lại, xuống tới cười nói:

- Một tòa đại trận của đối phương có hai kiện trấn giáo chi bảo, hai đại Chưởng Giáo Chí Tôn, mười sáu vị Thiên Cung cường giả, đối phó một tòa đại trận như vậy Ngọc Lưu Ly Giới ta dư dả. Hai tòa đại trận thì ta tất bại.

- Kia là đủ rồi.

Giang Nam điều chỉnh sắc mặt, trầm giọng nói:

- Phụ đạo huynh, dám mời quý tông cũng đối kháng một tòa Thái Huyền đại trận.

Phụ Văn Cung thở phào nhẹ nhỏm, gật đầu nói:

- Thần Tông ta cũng có hai kiện trấn giáo chi bảo, một mình ta có thể địch hai người đối phương, chẳng qua là phá trận mà nói, thì có mấy phần khó khăn.

- Cái này không việc gì.

Giang Nam nói:

- Chư vị đạo huynh Thiên Phủ, có thể ứng phó một tòa đại trận không?

Thiên Phủ Thập Tẩu cười nói:

- Có thể thử một lần.

- Phó đạo huynh, theo Vân đạo huynh, hai vị liên thủ. Ở trong một tòa Thái Huyền đại trận có thể kiên trì bao lâu?

Giang Nam hỏi.

Phó Duyên Tông cùng Tề Tùy Vân liếc mắt nhìn nhau nói:

- Chúng ta cũng mang đến trấn giáo chi bảo. Mặc dù hai phái liên thủ phá không được Thái Huyền đại trận, nhưng chống đở mấy canh giờ vẫn là có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận