Đế Tôn

Chương 497 : Ỷ thế hiếp người. (1)

Vẻ mặt của Pháp Tướng hòa thượng khẽ nhúc nhích, cười nói:

- Cận sư huynh có diệu kế gì, có thể diệt trừ Giang mỗ mỗ?

Cận Đông Lưu khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Đơn giản, đó chính là để cho cảnh giới của Pháp Thiên sư đệ đột phá, tu thành Thần Phủ, chém giết Giang Tử Xuyên tự nhiên dễ dàng.

Pháp Thiên, Pháp Tướng không khỏi cau mày, đối mắt nhìn nhau một cái, Pháp Tướng song chưởng hợp thành chữ thập, cung kính nói:

- Cận sư huynh có điều không biết, Phật Môn ta tu luyện cùng Huyền Môn bất đồng, Huyền Môn là thận trọng, hung ác đánh căn cơ, tích lũy đủ là có thể trùng kích cảnh giới cao hơn. Mà Phật Môn ta, dựa vào lại là đốn ngộ, ngộ đến sẽ đột phá. Pháp Thiên sư đệ đã bị vây ở Thất Bảo Đài Cảnh nhiều năm, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tu thành Thần Phủ.

- Đây chính là nguyên nhân ta tới nơi này.

Cận Đông Lưu lấy ra một quyển thẻ tre, cười nói:

- Huyền Môn Phật Môn mặc dù phương thức tu luyện rất là bất đồng, nhưng tu luyện tới cảnh giới cao thâm, sẽ có chỗ tương thông. Đây là một quyển tranh họa của ân sư ta, ta cũng thường xuyên tìm hiểu, Pháp Thiên sư đệ nhìn qua tranh họa của ân sư ta, tu thành Thần Phủ liền dễ dàng!

- Thái Hoàng lão tổ đích thân vẽ tranh họa?

Pháp Tướng hòa thượng, Pháp Thiên hòa thượng không khỏi động dung, đương thời đệ nhất nhân tự tay vẽ tranh, trong đó tất nhiên ẩn chứa lĩnh ngộ của hắn!

Một bức tranh, là một bảo vật giá trị không thể lường được!

- Bức tranh họa này, ta liền trước cho Pháp Thiên sư đệ mượn, đợi đến lúc sư đệ chém giết Giang Tử Xuyên, lại trả lại cho ta.

Cận Đông Lưu phiêu nhiên rời đi, cười nói:

- Ta đợi tin lành của Pháp Thiên sư đệ!

Thái Hoàng lão tổ vẽ tranh không tự chủ đưa đạo ngộ của mình dung nhập vào trong đó, nhìn tranh họa này, là có thể từ đó theo dõi cảnh giới của Thái Hoàng, hiểu rõ đến cảnh giới của tồn tại này, tuy là ếch ngồi đáy giếng, nhưng đối với Pháp Thiên hòa thượng mà nói, như cũ có thể được chỗ tốt không nhỏ.

Pháp Thiên Pháp Tướng hai tăng triển khai thẻ tre, ngưng mắt nhìn lại, nhất thời văn tự di động trước mắt đột nhiên nhảy ra, chữ "Thiên" phảng phất thật hóa thành thanh thiên lồng lộng, chữ "Địa" phảng phất hóa thành Hoàng Thổ, thấy chữ "Thủy", bọn họ phảng phất thấy sông lớn bôn lưu, trong chữ "Hải" tựa hồ như thoáng chốc đi tới biển rộng mịt mờ vô tận.

Thái Hoàng lão tổ viết chữ, thật sự là ảo diệu vô cùng, giữa những hàng chữ ẩn chứa giải thích của hắn, mặc dù là văn tự tùy bút viết xuống, nhưng đạo văn tích chứa trong đó, thậm chí có thể nói tiếp cận Thần minh đạo tắc!

Hắn từng chữ từng chữ, phảng phất là một loại Thần Thông huyền diệu!

Vị gần với thần nhất này, đã đến gần vô hạn cái độ cao kia, tùy thời có thể lột xác, nhảy ra thành Thần!

- Phật!

Pháp Thiên Pháp Tướng hai tăng thấy chữ "Phật" kia, nhất thời tâm thần chấn động, trong thoáng chốc tựa hồ thấy một pho tượng Đại Phật kim chói từ trong thẻ tre bay lên không, trấn giữ hư không, đọc diễn cảm phật hiệu áo nghĩa, trình bày Thiên Đạo, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, độ hóa chúng sanh!

Thái Hoàng viết văn tự khác kia cho bọn hắn rung động tuy lớn, nhưng đối với bọn họ chẳng qua là có tác dụng dẫn dắt, không thể nào để cho bọn họ đốn ngộ, nhưng mà chữ "Phật" này, lại đem tâm thần của hai tăng rung chuyển.

Mặc dù Thái Hoàng lão tổ là lãnh tụ Huyền Môn, nhưng mà cảnh giới của hắn lại đạt tới tình cảnh sâu không lường được, thậm chí đối với Phật Môn kinh điển cũng có giải thích sâu đậm, hôm nay tu vi cảnh giới của hắn, tương đương với nửa Lạt Ma!

- Giang mỗ mỗ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Pháp Tướng hòa thượng thấy chữ "Phật" này, liền biết đại cục đã định, Pháp Thiên hòa thượng tất nhiên có thể mượn chữ phật này, đốn ngộ đột phá, tu thành Thần Phủ!

Phật Môn cao đồ Thần Phủ cảnh giới, cùng Dao Đài Cảnh Giang Tử Xuyên, ai thắng ai thua, tự nhiên nhìn một cái liền rõ ràng!

- Thái Hoàng lão tổ thật là pháp lực vô biên, chỉ một chữ 'Phật' này, hắn liền có thể xưng là nửa tôn Lạt Ma, Lạt Ma lãnh tụ Kim Cương Pháp Thiện Tông ta cũng chưa chắc bằng hắn?

Pháp Tướng hòa thượng mặt mỉm cười, thấp giọng nói:

- Đáng tiếc, hạng người gian ngoan mất linh giống như Huyền Thiên Thánh Tông, Tinh Nguyệt Thần Tông bực này, vĩnh viễn cũng không cách nào thấy phật tâm của Thái Hoàng, chỉ biết dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, không chịu nổi giáo hóa, cuối cùng sẽ thân bại danh liệt.

Hai gã tăng nhân ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng lĩnh ngộ, qua ba bốn ngày sau, Pháp Thiên hòa thượng đột nhiên thét dài một tiếng, bên trong đan điền xông ra tám tòa Đạo Đài, Đạo Đài của đệ tử cửa Phật cùng người khác bất đồng, trên Đạo Đài của hắn hiện lên đạo văn giống như phật quang, trong phật quang, từng kiện pháp bảo chìm nổi.

Nhất là ở trên Thất Bảo Đài, tia sáng bảy bảo vật kia trán phóng, lấp lánh chí cực, là bảy viên Xá Lợi Tử, giống như là ngọc châu!

Pháp Thiên hòa thượng song chưởng hợp thành chữ thập, chỉ thấy phật quang trên tám tòa Đạo Đài xông ra, giống như đại dương mênh mông, trong phật quang truyền đến phật âm mênh mông cuồn cuộn, phảng phất vạn tăng nhất tề đọc tụng phật hiệu, một ngọn chùa miểu từ trong phật quang dâng lên, phật âm nhất thời to rõ mấy lần!

Thần Phủ!

Cận Đông Lưu tặng sách, rốt cục để cho hắn bừng tỉnh đại ngộ, giống như thể hồ quán đính, rốt cục tu thành Thần Phủ!

Pháp lực của hắn tiêu thăng, thân thể so sánh với trước càng thêm mạnh mẻ, thực lực tăng, so sánh với trước còn gấp mấy lần!

Nhưng Pháp Tướng hòa thượng không có từ trong chữ "Phật" này lĩnh ngộ ra càng nhiều giải thích, Pháp Thiên hòa thượng tích lũy đã đầy, thiếu sót chỉ là một chỉ điểm, vì vậy có thể đột phá, mà Pháp Tướng tích lũy chưa tới, trong lòng lĩnh ngộ đối với Minh Đường Thần Phủ chưa đạt tới cảnh giới viên mãn, vì vậy không cách nào mượn chữ "Phật" của Thái Hoàng lão tổ chỉ điểm, tu thành Côn Luân Thần Phủ.

- Sư đệ, ngươi tu thành Minh Đường Thần Phủ, hôm nay thực lực tăng vọt, cho dù Giang mỗ mỗ kia tu vi đạt tới Liên Đài Cảnh lại có thể thế nào?

Pháp Tướng hòa thượng mỉm cười nói:

- Thực lực của ngươi bây giờ, lấy Hổ Bảng đệ nhất cũng không phải là không có khả năng, thậm chí ở trong 37 người trên Long Bảng, ngươi cũng có thể đứng hàng thượng đẳng, nếu hắn tới khiêu chiến ngươi, còn không phải là chịu chết sao?

Pháp Thiên hòa thượng gật đầu, hai tay hợp thành chữ thập nói:

- Thái Hoàng viết chữ, đúng là không phải chuyện đùa. Giang Tử Xuyên kia luôn luôn kỳ quái bá đạo, tà khí bức người, là lúc hắn nên kết thúc. Phật Môn ta từ bi hỷ xả, nhưng mà có thủ đoạn hàng yêu trừ ma, nếu hắn dám tới, chính là chịu chết!

Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ nghe dưới chân núi truyền tới một âm thanh trong trẻo, làm cho người ta cảm giác giống như khắp thiên khung đột nhiên có ánh mặt trời phóng xuống, lộ ra vẻ rất là thần thánh, tinh thần phấn chấn, tràn đầy ý chí chiến đấu:

- Huyền Thiên Thánh Tông Lĩnh Tụ Phong môn hạ, Giang Nam Giang Tử Xuyên, đến đây bái hội Pháp Thiên sư huynh!

Pháp Thiên Pháp Tướng hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười một tiếng nói:

- Nên tới, rốt cuộc đã tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận