Đế Tôn

Chương 192 - 195

Chương 192: Đến điểm hung ác. (1)

Sắc mặt Lạc Hoa Âm cũng khẽ biến, hiển nhiên không ngờ rằng có người lại cùng nàng đánh bạc một chân, thầm nghĩ:

- Nếu lão nương đánh bạc với ngươi, cái kia chính là thật sự choáng váng.

- Sư tôn, sau khi ngài bị chặt mất một chân, ngài vẫn là mỹ nữ sư phó của ta.

Giang Nam lườm lườm sắc mặt của nàng, sau đó ánh mắt rơi vào một đôi chân đẹp thon dài của nàng, cười nói:

- Một chân sư phó cũng là mỹ nữ, ta thấy thương tiếc.

Sắc mặt Lạc Hoa Âm tái nhợt, trong nội tâm Giang Nam không khỏi sảng khoái vô cùng, thầm nghĩ:

- Luôn bị ngươi đùa giỡn, hôm nay cuối cùng có thể trả thù trở về rồi. . .

- Chư vị sư huynh sư đệ không cần nhiều lời, hôm nay lão tử chính là muốn cùng nàng đánh bạc chân, báo đại thù năm đó!

Thương Lạc đạo nhân dựng râu trừng mắt, cả giận nói:

- Lạc Hoa Âm, hôm nay nếu đại đệ tử của lão tử thua, lão tử chém mất một chân đại đệ tử của lão tử! Nếu đệ tử của ngươi thua, ngươi chém mất một chân của đệ tử ngươi, có dám đánh cuộc hay không?

Sắc mặt Giang Nam lập tức hắc, sắc mặt Lạc Hoa Âm trì hoãn xuống, cười khanh khách nói:

- Tốt, Thương sư huynh, ta và ngươi đánh bạc!

Ánh mắt nàng hướng Giang Nam xem ra, không có hảo ý nói:

- Ngoan đồ nhi, sau khi ngươi bị chặt mất một chân, vẫn là đồ nhi ngoan của ta, so với lúc trước càng nghe lời.

- Hai tên khốn kiếp này, muốn đánh bạc như thế nào không cầm chân của các ngươi đánh bạc?

Giang Nam giận dữ, thấy vẻ mặt đệ tử của Thương Lạc đạo nhân cũng đau khổ, một bức khóc không ra nước mắt, hiển nhiên cũng bị cái tiền đặt cược này đả kích rồi.

Linh Sơn Phong chủ khác nhao nhao tiến lên, đánh bạc đồ vật liền không có ác như vậy, phần lớn là lấy ra bảo vật đồng giá, đánh bạc chính là bảo bối bị Lạc Hoa Âm cướp đi.

- Tử Xuyên, lần này ngươi nhất định phải hăng hái tranh giành!

Lạc Hoa Âm trọng trọng vỗ vỗ đầu vai của hắn, lời nói thấm thía nói:

- Những thứ này khí thế hung hung, nếu ngươi thua, vi sư nhiều năm qua tích lũy điểm ấy gia sản, tất cả đều gà bay trứng vỡ rồi! Đương nhiên, còn một chân của ngươi nữa. . .

Giang Nam hận đến ngứa răng, đột nhiên mặt giãn ra cười nói:

- Sư tôn, ta chỉ cần thắng một hồi, bảo trụ chân của ta là được rồi, về phần những bảo bối kia của sư tôn, trong nội tâm đệ tử thật sự khó chịu, đành phải ra công không xuất lực. Như vậy đi, nếu ta có thể bảo trụ gia sản của sư tôn, sư tôn thắng bảo bối hết thảy quy ta, sau đó sư tôn sẽ đem gia sản của ngươi phân năm thành cho đệ tử, như thế nào?

Lạc Hoa Âm giận dữ nói:

- Xú tiểu tử, hỗn đại ngươi thật to gan, hiện tại lại cùng với vi sư náo chia gia sản sao?

Giang Nam gật đầu, khô cằn nói:

- Hài tử nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, ta cái này làm Đại sư huynh đấy, tổng không thể không có một tí tẹo bảo vật lấy ra tay được.

- Hảo đồ nhi, đồ vật của vi sư, tương lai còn không phải là đồ đạc của ngươi sao? Ngươi tốt xấu lưu ta một ít, cho vi sư chừa chút niệm tưởng?

Con ngươi của Lạc Hoa Âm đảo một vòng, đầu vai đẫy đà cọ xát bộ ngực của hắn, mị nhãn như tơ:

- Nếu ngươi có thể thắng liên tiếp ba mươi ba tràng, thắng được bảo vật liền phân cho ngươi một thành, như thế nào?

Giang Nam ôn hương trong ngực, lại bất vi sở động, ý vị thâm trường nói:

- Thắng hết thảy quy ta, về phần bảo bối của sư tôn ngươi, đệ tử cũng không tham, chỉ cần hai thành là tốt rồi. Sư tôn, ngươi phải biết, nếu đệ tử hung ác ngoan tâm tất cả đều thua, bảo bối của ngươi toàn bộ cũng bị mất.

- Tiểu tử ngươi chặt đẹp ah!

Lạc Hoa Âm giận dữ, rồi lại không thể làm gì, chỉ đành phải nói:

- Thắng được quy ngươi, của ta vẫn là của ta, như vậy được đi à nha?

- Sư tôn, con muỗi cũng có một hào huyết, ngài dù sao cũng phải bài trừ đi ra một tí tẹo huyết lớn nhỏ như con muỗi a?

Giang Nam nháy mắt mấy cái, kêu khổ nói:

- Ngài chỉ cần đứng đấy bất động, liền có thể thu hoạch thành quả, mà đệ tử lại cùng với những gia hỏa như lang như hổ kia đánh sống đánh chết, cũng nên cho chút tiền vất vả mới đúng a!

Lạc Hoa Âm cắn răng, vẻ mặt thịt đau nói:

- Vạn Kiếm Đồ quy ngươi, cái này ngươi hài lòng chưa?

Giang Nam tiếp tục xảo trá, Lạc Hoa Âm lại một bộ đều không bỏ được ra bên ngoài, thầy trò hai người cò kè mặc cả thật lâu, cuối cùng an tĩnh lại.

- Đánh bạc thắng ban thưởng quy ngươi, Vạn Kiếm Đồ cũng quy ngươi, trong bảo bối của vi sư cũng cho ngươi chọn lựa một lần, bất quá nếu ngươi thua một lần, vi sư liền phải từ trong phần thuởng của ngươi lấy đi một kiện làm đền bù tổn thất.

Lạc Hoa Âm cùng Giang Nam từng người thoả mãn, tất cả đều vui vẻ.

Bọn người Lam Sơn đạo nhân thấy thầy trò hai người bọn họ nói nhỏ, sau đó từng người lộ ra tiếu dung y hệt chồn ăn được gà mái, không khỏi âm thầm lắc đầu:

- Vi sư không tôn, đồ đệ bất tuân, chướng khí mù mịt!

Lạc Hoa Âm mở miệng một tiếng "Vi sư", nhưng hoàn toàn chính xác không có cái giá đỡ của sư tôn, Giang Nam cũng đầy miệng "Đệ tử", lại chưa từng có đem mình làm đồ đệ, hai người còn thường xuyên nói giỡn, hướng đối phương ngáng chân.

Cái này ở hai người bọn họ xem ra thập phần bình thường, nhưng ở trong mắt nhân sĩ chính phái như Lam Sơn đạo nhân xem ra, hai người này quả thực là coi trời bằng vung, không tôn sư trọng đạo, quả thực là người trong ma đạo.

- Các vị đã không có dị nghị, như vậy xin mời hạ tràng a.

Lạc Hoa Âm cười lạnh một tiếng nói:

- Đã nói đây là cùng cảnh giới đọ sức, đệ tử này của ta chỉ là Thần Luân cảnh, các ngươi vạn nhất không tuân theo quy định, vận dụng tu vi siêu việt Thần Luân, liền đừng trách ta trở mặt!

Trong lòng mọi người nghiêm nghị, lúc này đem tu vi đệ tử nhà mình phong ấn, lúc nữ ma đầu của Huyền Thiên Thánh tông trở mặt, bọn hắn đã từng bái kiến, quả nhiên là quét ngang hết thảy, đã cách nhiều năm đi qua, thực lực nữ ma đầu đại tiến, vạn nhất đệ tử người nào không để ý sử xuất Thần Thông, như vậy bọn hắn những cái làm sư phó này liền thảm rồi.

- Chư vị sư huynh sư tỷ, Hỏa Vân phong ta liền trước hạ tràng, lấy một cái mở màng!

Một thanh niên dáng người cao lớn ở sau lưng Hiểu Nguyệt đạo nhân đi ra, cũng bị phong ấn tu vi, chỉ để lại Thần Luân cảnh, sắc mặt Hiểu Nguyệt đạo nhân hơi trầm xuống nói:

- Hoàng Hiên, ngươi đi qua, cùng sư đệ của ngươi giao thủ, đừng đánh cho quá ác. Ý của ta là, có thể đánh hung ác một ít, nhưng không thể đánh cho tàn phế, tốt xấu cũng phải cho Lạc sư bá ngươi chút tình mọn.

Thanh niên Hoàng Hiên kia đi vào trong tràng, cùng Giang Nam xa xa tương đối, lại cười nói:

- Giang sư đệ, cùng ngươi là địch vi huynh cũng là bất đắc dĩ, ngươi không phải đối thủ của ta, vẫn là đứng yên đừng nhúc nhích để cho vi huynh đánh ngươi vài cái, đợi sư tôn ta xuất khẩu khí, mọi người ha ha cười cười, việc này liền tính toán đi qua.

Chương 193: Đến điểm hung ác. (2)

Giang Nam mỉm cười nói:

- Hoàng Hiên sư huynh, không bằng ngươi cũng nên cho ta đau nhức đánh một trận, mọi người ha ha cười cười, như thế nào?

Hoàng Hiên hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Sư đệ, ngươi đây là muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy thì trách không được vi huynh rồi. Sư đệ, ngươi muốn mấy chiêu bị thua? Ta có thể thành toàn ngươi.

Giang Nam giơ ngón tay giữa lên.

- Một chiêu sao?

Hoàng Hiên cười ha ha, chiến ý dạt dào, đi nhanh hướng hắn đi đến:

- Một chiêu bại ngươi có chút khó, bất quá ta chính là ưa thích sự tình có tính khiêu chiến!

Cách đó không xa, Hàn Phương nghe được lời này của Giang Nam, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Lâm nhi, ca ca này của ngươi chỉ sợ có chút không ổn. Ta xem ca ca của ngươi tư chất cũng là vô cùng tốt, không thể so với ngươi kém. Bất quá hắn nhập môn quá muộn, lúc trước căn cơ không ổn, hơn nữa Hoàng Hiên năm đó cũng là nhân vật kiệt xuất đả thông trước tám quan của Vũ Thánh Các, nếu không há có thể bị Hiểu Nguyệt sư huynh thu làm đại đệ tử?

Mộ Yên Nhi cười nói:

- Tuy nói Hiểu Nguyệt sư bá thường xuyên thích rình coi nữ đệ tử trong núi thay quần áo tắm rửa, nhưng trình độ hắn dạy bảo đệ tử lại không kém, Hoàng Hiên sư huynh bái nhập sư môn hơn hai mươi năm, đã tu thành Thần Thông lục trọng, căn cơ thâm hậu. Mặc dù là ta, nhất thời cũng cầm hắn được. Bất quá sư tôn, nếu cùng cảnh giới tranh chấp, tất cả mọi người ở đồng nhất trình độ, nói không chừng Giang sư đệ cũng có thể thắng.

Hàn Phương lắc đầu cười nói:

- Người cảnh giới càng cao, bao quát cảnh giới thấp chiến đấu, tựa như trên lòng bàn tay xem vân, nhất thanh nhị sở. Hoàng Hiên tuy phong ấn tu vi, nhưng cảnh giới cùng tầm mắt vẫn còn, bởi vậy một trận chiến này, ca ca của Lâm nhi thua là khá lớn.

- Sư tôn, muốn đánh cuộc một lần không?

Giang Lâm tức giận nói.

Mộ Yên Nhi rùng mình một cái, sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ:

- Lâm sư muội quả nhiên bị ca ca của nàng làm hư mất, biết rõ Giang sư đệ tất thắng, hết lần này tới lần khác còn cùng với sư tôn đánh bạc, rõ ràng là muốn chiếm sư tôn tiện nghi.

Hàn Phương ah xong một tiếng, đến hào hứng cười nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi muốn như thế nào ?

- Sư tôn, chúng ta đều là người một nhà, tự nhiên không thể như Lạc sư bá đánh bạc quá lớn như vậy.

Giang Lâm cười hì hì nói:

- Như vậy đi, nếu ta thắng, sư tôn liền tuyên bố một sư môn nhiệm vụ, chỉ có ta mới có thể tiếp, ban thưởng mấy trăm điểm công lao là đủ.

- Cái tiền đặt cược này hoàn toàn chính xác không lớn.

Hàn Phương cười nói:

- Ngươi nếu thua mà nói, vi sư liền phạt ngươi vào Khổ Ngục Nhai tĩnh tu nửa năm.

Trong lúc nói chuyện, trong tràng Giang Nam cùng Hoàng Hiên đã bắt đầu động thủ, Hoàng Hiên cách Giang Nam tầm hơn mười trượng liền thúc dục Thần Luân, Thần Quang chuyển động, võ đạo thay đổi liên tục, xa xa một chưởng đánh tới, chưởng lực cuồn cuộn, hóa thành cát vàng đầy trời, như là một đại sa mạc cuồn cuộn mà đến, kim chói, bên trong đại sa mạc Lôi Đình sinh ra, điện quang như xà văng khắp nơi!

- Giang sư đệ, môn công pháp này của ta gọi là Lôi Trạch Đại Mạc Thần Thông, chính là một môn Thần Thông cấp tuyệt học, ngươi vừa rồi dựng thẳng lên một ngón tay, ta liền một chiêu bại ngươi!

Hoàng Hiên cười ha ha, chưởng lực giống như bài sơn đảo hải lao qua, trong nháy mắt liền đem Giang Nam bao phủ!

Thủ đoạn của Thần Luân cường giả, hoàn toàn chính xác muôn hình vạn trạng, mặc dù không có uy lực kinh người như Thần Thông, nhưng mà không như bình thường!

- Tốt!

Hiểu Nguyệt đạo nhân nhịn không được vỗ tay tán thưởng, cười to nói:

- Không hổ là đệ tử của ta!

Giang Nam giơ ngón tay giữa lên về phía trước điểm ra, đầu ngón tay đột nhiên có Hỏa Nguyên Lực bộc phát, hóa thành một tòa kiếm sơn lồng lộng đứng vững, hỏa lực tràn ngập, kiếm quang rung động, Lôi Trạch Đại Mạc của Hoàng Hiên lập tức bị lửa cháy bừng bừng đốt không còn, hóa thành một mảnh hỏa diễm đại sa mạc, hỏa lực càng là hùng hồn, ngược Hoàng Hiên trấn áp mà đi!

- Hoàng Hiên sư huynh, ta vừa rồi giơ ngón tay giữa lên, không phải nói một chiêu, mà là nói đấu với ngươi, một ngón tay vậy là đủ rồi.

Giang Nam mỉm cười, kiếm khí dài đến sáu bảy trượng, hắn ở Ngoại Cương cảnh đã có thể làm cho kiếm khí dài đến bảy tám trượng, mà giờ khắc này tu thành Thần Luân, tu vi tiến nhanh, phạm vi công kích của kiếm khí cũng càng rộng.

- Đại Ngũ Hành Kiếm Khí!

Rất nhiều trưởng lão ngay ngắn kinh hô, bọn hắn cơ hồ mỗi người đều từng ở dưới loại kiếm khí này của Lạc Hoa Âm nếm qua thiệt thòi lớn, hôm nay rõ ràng chứng kiến Giang Nam thi triển ra loại kiếm khí này, thậm chí đã luyện đến tiểu Thần Thông cảnh, trong nội tâm há có thể không sợ hãi?

Sắc mặt Hoàng Hiên kịch biến, vội vàng nộ quát một tiếng, quanh thân cương khí tuôn ra, hóa thành một tấm chắn đen kịt như sắt, thượng diện phác hoạ Huyền Vũ, Hùng Bi, Trư Lâm... dị thú, rít gào nói:

- Thiết Bích Sơn Thần Thuẫn!

Thiết Bích Sơn Thần Thuẫn cũng là một môn Thần Thông, dị thú trên mặt thuẫn cơ hồ muốn sống lại, gào thét, Trung Nhạc Kiếm Khí của Giang Nam đâm tới, Thiết Bích Sơn Thần Thuẫn bành một tiếng nổ tung, Hoàng Hiên chỉ cảm thấy kiếm khí tràn trề, kiếm sơn trước mặt mà đến, chỉ sợ có thể đem mình tại chỗ cắt toái, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Không ngờ, tòa kiếm sơn này đột nhiên thu liễm kiếm khí, cũng không sử xuất độc thủ, mà nhẹ nhàng bắn ra, phảng phất giống như một tòa núi lớn đánh tới, răng rắc răng rắc, ngực của Hoàng Hiên truyền đến thanh âm cốt lâu bạo liệt, kêu thảm một tiếng bị bắn ra chừng trăm trượng!

Giang Nam thu hồi kiếm khí, thản nhiên nói:

- Hoàng sư huynh, ngươi ngay cả một ngón tay chi lực của ta cũng không chịu nổi, may mà ta thu tay lại nhanh, nếu không chẳng phải là tàn sát đồng môn sao? Chư vị sư thúc sư bá, các ngươi là tiền bối của đệ tử, cũng là cao nhân, hôm nay vây khốn Lãnh Tụ phong ta, đơn giản là muốn tìm ta gây phiên phức. Như vậy xin thứ cho đệ tử hung hăng càn quấy một lần. . .

Ánh mắt của Giang Nam đảo qua trên thân bọn người Hiểu Nguyệt đạo nhân, Lam Sơn đạo nhân, đột nhiên mi tâm Thần Luân một chuyến, một ngụm Hắc Chung xuất hiện, đương đương chấn minh, vang vọng dãy núi, ông ông ông, một mảnh cánh tay dài hẹp theo dưới nách hắn chui ra, có tất cả tám tay.

Hắn năm ngón tay giang rộng ra, trọn vẹn bốn mươi đạo kiếm khí phá không mà lên, từng cái dài đến mười sáu mười bảy trượng. Hóa thành tám tòa Đại Ngũ Hành Kiếm Trận, vô cùng đồ sộ!

- Chư vị sư thúc sư bá, đệ tử ở chỗ này, hướng chư vị sư thúc sư bá cùng môn hạ đệ tử của các ngươi từng người khiêu chiến!

Trong giọng nói của Giang Nam mang theo một loại kiêu ngạo phát ra từ đáy lòng, khí thế bức người:

- Nếu chư vị sư thúc sư bá cảm giác được môn hạ đệ tử của các ngươi không thể ở cùng cảnh giới hơn ta, cũng có thể tự mình ra trận, đệ tử từng cái tiếp được!

Chương 194: Quét ngang thế hệ trước không có đối thủ! (1)

Giang Nam lời vừa nói ra, nhất thời toàn bộ núi ồ lên, sắc mặt đám người Lam Sơn Đạo Nhân càng thêm khó coi.

Giang Nam đã không đem đệ tử của bọn họ nhìn ở trong mắt, ngược lại lên tiếng hướng bọn họ những thế hệ trước thánh tông này khiêu chiến, rõ ràng là ngay cả bọn họ cũng không nhìn ở trong mắt!

Bất quá Giang Nam cũng không phải là tự đại thành cuồng, hắn dám nói ra lời này, đúng là có tiền vốn kia, chỉ là bốn mươi đạo kiếm sơn, tám tòa Đại Ngũ Hành Kiếm Trận này, liền đủ để cho hắn ở ngang hàng cảnh giới cúi xuống nhìn quần hùng!

- Đệ tử của ta tuy nhiều, nhưng ở Thần Luân cảnh, chỉ sợ không một người có thể là đối thủ của hắn. . .

Đám người Thương Lạc Đạo Nhân yên lặng liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng:

- Tiểu tử này ở Thần Luân cảnh, đã thẳng đuổi theo đệ tử chưởng giáo, mạnh mẽ biến thái, nếu như kết quả đổi lại là ta, chỉ sợ cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn. . .

Giang Lâm hoan hô một tiếng, nhìn dáng dấp phảng phất thắng không phải là Giang Nam, mà là nàng, hướng Hàn Phương ríu ra ríu rít nói:

- Sư tôn, ngài không phải nói ca ca ta phần thắng không lớn sao? Còn có, công lao của ta sư tôn cũng đừng quên!

Hàn Phương nói quanh co một câu, có chút xấu hổ thành giận, lúng ta lúng túng nói:

- Vi sư nhìn sai rồi, không nghĩ tới ca ca của ngươi tu vi lại vượt xa cùng thế hệ. . .

Tu vi của Giang Nam đúng là mạnh đến nổi không hợp thói thường, một thân cương khí chẳng những vô cùng sâu nhiều, hơn nữa chất lượng cũng cao đến dọa người, đạt đến trình độ mà Nguyên Sơn cũng khó mà ngắm bóng lưng kia, cho nên mới có thể một ngón tay liền để cho Nguyên Sơn phải chịu thua!

Lạc Hoa Âm dương dương đắc ý nói:

- Tiểu tử thúi, quả nhiên không hỗ là đệ tử của ta, ngựa đực của Lĩnh Tụ Phong, thiên lý câu của Thúy Vân Cung, đủ lớn lối, đủ bá đạo! Lam Sơn sư huynh, Hiểu Nguyệt sư huynh, Thương Lạc sư huynh, đệ tử của ta hướng các ngươi khiêu chiến, các ngươi có dám ứng chiến không?

- Lạc sư tỷ, ngươi nói hẳn là hắc mã, mà không phải ngựa đực sao?

Hàn Phương không nhịn được trả lời lại một cách mỉa mai, châm chọc nói:

- Sư tỷ, ngươi cũng có thể học nhiều sách một chút.

Lạc Hoa Âm giận dữ, cười lạnh nói:

- Ta nếu là đọc sách ít, há có thể dạy dỗ một đệ tử đầy bụng kinh luân?

Hàn Phương cũng không khỏi chán nản, nữ nhân này da mặt đã dày đến mức tận cùng, Giang Nam xuất từ thư hương thế gia, thuở nhỏ liền đọc một bụng sách thánh hiền, tự nhiên là đầy bụng kinh luân, thế nhưng cũng bị nàng lấy ra làm thành công lao của mình.

- Cương khí của Giang sư điệt, cơ hồ tu luyện đến trình độ pháp lực, hơn nữa tu vi cực kỳ sâu nhiều, không thua Thần Thông nhị trọng cường giả, muốn ở ngang hàng cảnh giới so với hắn càng thêm sâu nhiều, khó khăn càng thêm khó khăn.

Nam tử trẻ tuổi bộ dáng thư sinh kia cười nhạt nói:

- Bất quá, cương khí của Giang sư điệt có mạnh hơn, đối với tôi luyện thân thể nhất định không cách nào đuổi theo, muốn thắng hắn cũng đơn giản, chỉ cần vận dụng thân thể vô cùng cường đại, là có thể không nhìn cương khí của hắn, Đại Ngũ Hành Kiếm Trận nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nhất cử là có thể đánh tan!

Bên cạnh mấy vị trưởng lão nghe vậy, âm thầm gật đầu, lấy lực phá pháp, đích xác là một loại thủ thắng chi đạo.

- Thương sư huynh, ngươi tu luyện Kim Thân Bá Thể cùng La Thiên Pháp Tướng, sao không tiến lên thử một lần?

Trẻ tuổi thư sinh đột nhiên truyền âm nói:

- Thương sư huynh, mới vừa rồi chúng ta cùng Lạc sư tỷ xuống tiền đánh cuộc, nếu ngay cả chúng ta tất cả cũng thua, vậy thì mất mặt càng lớn. Bất quá ước định vừa rồi có chỗ sơ hở để chui, tu vi của Giang sư điệt là Thần Luân sơ kỳ, nếu ngươi đánh ra Thần Luân đỉnh, viên mãn cảnh, cũng không coi là không tuân theo ước định.

Thương Lạc Đạo Nhân vốn là đã thấp thỏm bất an, nghe vậy tinh thần rung lên, Thần Luân sơ kỳ cùng Thần Luân viên mãn cùng một cảnh giới, nhưng thực lực lại có chênh lệch cực lớn, cơ hồ có thể nói thực lực Thần Luân viên mãn hoàn toàn có thể tàn bạo Thần Luân sơ kỳ cường giả!

- Đã như vậy, như vậy lão phu tới thử một chút!

Thương Lạc Đạo Nhân bước đi ra, hướng Giang Nam trầm giọng nói:

- Ngươi hướng chúng ta những thế hệ trước này khiêu chiến, như vậy lão phu liền bêu xấu, cùng tiểu bối động tay. Giang sư điệt, lão phu tu luyện chính là Kim Thân Bá Thể cùng La Thiên Pháp Tướng, thân thể ở Thần Luân cảnh, cũng đã đột phá cực hạn nhân thể. Ở vận chuyển Thần Luân, lực lượng lại càng bạo tăng, Giang sư điệt, ngươi phải cẩn thận!

Giang Nam nghiêm nghị nói:

- Thương sư bá, mời!

Thương Lạc Đạo Nhân gầm lên, một đạo Thần Luân từ mi tâm hiện ra, chỉ nghe trong cơ thể hắn truyền đến từng đợt Lôi Minh muộn hưởng, thân thể kế tiếp cất cao, trong chớp mắt liền cao hơn trượng, cơ cao cao nổi lên, quanh thân tràn ngập lực lượng vô cùng kinh khủng!

Hắn vốn là tướng ngũ đoản, so sánh với người bình thường muốn thấp nhỏ rất nhiều, giờ phút này đồng thời thúc dục hai đại tuyệt học, liền hóa thành một pho tượng tiểu Cự Nhân, trên cao nhìn xuống, mắt nhìn Giang Nam!

Chỉ thấy Thần Luân của hắn chuyển động, trong cơ thể mơ hồ hiện ra kim quang, quấn quanh thân thể, thậm chí ngay cả da cũng biến thành màu vàng nhạt!

Đông!

Thương Lạc Đạo Nhân quỳ gối trầm xuống, thân thể đột nhiên nhảy cao, dưới chân núi đá nhất thời tảng lớn tảng lớn nứt vỡ sụp đổ, tạo thành một cái rãnh to đường kính gần bảy trượng, thái sơn áp đỉnh hướng Giang Nam công tới!

Mặc dù bị phong ấn, nhưng lực lượng nhục thể của hắn rõ ràng vượt qua cực hạn nhân thể, vượt qua Thần Luân cường giả, đạt tới trình độ sáu Long lực, chen chúc không khí phát ra nổ đùng!

Loại lực lượng này, đừng nói Thần Luân cường giả, coi như là Thần Thông nhất trọng nhị trọng cường giả, cũng không dám cùng hắn chính diện chống lại, nếu không sẽ bị hắn sinh sôi xé nát, một quyền đánh phát!

Giang Nam ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên tản đi Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, trong cơ thể truyền đến tiếng nổ rầm rập, thân thể cũng từ từ kéo lên, giơ lên mội cái đại thủ liền hướng Thương Lạc Đạo Nhân nghênh khứ!

Oanh!

Bàn tay của hai người đụng nhau, Thương Lạc Đạo Nhân mới vừa rơi xuống, nhưng ngay sau đó liền cao cao bắn lên, phảng phất bị một thanh cự chùy vô hình đánh trúng, kêu thảm một tiếng, từ đỉnh núi Lĩnh Tụ Phong rơi xuống dưới!

Trong cơ thể Giang Nam truyền đến tiếng nổ như sấm mùa xuân, nhưng ngay sau đó chậm rãi bình phục, thân thể cũng dần dần lùi về hình thể bình thường, thu hồi quả đấm, thấp giọng cười nói:

- Cùng ta so sánh thân thể, sư bá ngươi là muốn chết, chẳng lẽ ngươi không biết, ta tu luyện chính là thân thể Thần Thông sao. . .

Chư vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, mới vừa rồi Giang Nam xuất thủ mặc dù mau, nhưng bọn hắn cũng nhìn ở trong mắt, thiếu niên này rõ ràng cũng là thi triển ra Kim Thân Bá Thể cùng La Thiên Pháp Tướng, lấy quyền phá quyền, bằng vào lực lượng đơn thuần, ngạnh sanh đem Thương Lạc Đạo Nhân đánh bay!

Chương 195: Quét ngang thế hệ trước không có đối thủ! (2)

Qua một hồi lâu, dưới chân núi truyền đến một tiếng vang như vật nặng rơi xuống đất, sắc mặt các Thánh tông trưởng lão biến đến cổ quái, thầm nghĩ trong lòng:

- Nguy rồi, là thanh âm của Thương sư huynh từ đỉnh núi rớt xuống đất, hắn làm sao quên mất giải khai tu vi phong ấn của mình? Đoán chừng lần này rơi rất thảm. . .

- Lấy tu vi thực lực của Thương sư huynh, dễ dàng là có thể tan mất chưởng lực của Giang sư điệt, đoán chừng là hắn bị Giang sư điệt một chiêu đánh bại, khí váng đầu. . .

- Tiểu tử này tu vi cùng thân thể đều không kém, xem ra chỉ có đi cùng hắn so đấu thần niệm !

Trẻ tuổi thư sinh đằng đằng sát khí, đột nhiên hợp lại chiết phiến, tiến lên phía trước nói:

- Giang sư điệt, thần niệm của ta trời sanh mạnh mẻ, ngay từ trước lúc tu thành Thần Luân, đã đem tinh thần ý niệm luyện thành thần niệm, không bằng ta và ngươi thần niệm tranh phong một lần!

- Sư thúc mời.

Giang Nam cười nói.

Trẻ tuổi thư sinh xa xa đứng lại, Thần Luân chuyển động, kết xuất một đạo Ấn pháp, thần niệm bắn ra, trong sân nhất thời giống như nổi lên một cơn lốc, thiên hôn địa ám, trong mơ hồ có một pho tượng kim giáp thần nhân nguy nga đứng vững, uy phong vô cùng, lộ ra bàn tay to liền hướng Giang Nam chộp tới !

Đây là thần niệm Thần Thông, Thần Phủ cấp công pháp, Thiên Vương Luyện Thần Thánh Pháp, cho dù là Giang Nam, cũng chưa từng gặp qua loại thủ đoạn Thần Thông này!

Kim giáp thần nhân kia mới vừa lộ ra bàn tay to, đột nhiên chỉ thấy Giang Nam đã kết xuất ấn pháp, thần niệm hóa thành một bảo bình khổng lồ, truyền đến hấp lực kinh khủng, đem bàn tay to của kim giáp thần nhân kia hút vào.

- Thần niệm Thần Thông bên trong Hỗn Nguyên Nhất Khí Khổng Tước Minh Vương Kinh?

Trẻ tuổi thư sinh sắc mặt cả kinh, thất thanh nói:

- Ngươi cũng tu thành thần niệm Thần Thông? Tốt! Bất quá thần niệm Thần Thông của ta chính là Thần Phủ cấp pháp môn, thậm chí ngay cả Linh Lung Hộ Thần Kim Lũ Y của ta cũng là do nó luyện chế thành, tẩm bổ thần thức, cùng ta so đấu thần niệm, kia chính là muốn đau khổ!

Thần niệm của hắn hóa thành dây vàng áo ngọc, đột nhiên bọc ở trên người kim giáp thần nhân, chống cự hấp lực của bảo bình, mội cái đại thủ khác lộ ra, hướng mi tâm của Giang Nam điểm tới.

Rống...

Một đầu sư tử uy phong lẫm lẫm mạnh mẽ đột nhiên từ trong mi tâm của Giang Nam nhảy ra, mở ra thôn thiên ngụm lớn, răng rắc một ngụm cắn tới, liền đem cổ tay của kim giáp thần nhân kia nuốt trọn!

Trẻ tuổi thư sinh chỉ cảm thấy thần niệm của mình thiếu một khối lớn, hiển nhiên là bị Sư Tử Ấn của Giang Nam cắn rụng luyện hóa, trong lòng kinh hãi, đang muốn thi triển những ấn pháp khác nữa, chỉ thấy tám cánh tay của Giang Nam đồng thời kết xuất Bảo Bình Ấn, hô một tiếng liền đem kim giáp thần nhân hút vào trong bảo bình.

- Muốn luyện hóa thần niệm của ta?

Trẻ tuổi thư sinh sắc mặt khẽ biến, đột nhiên cười nói:

- Ta có Linh Lung Hộ Thần Kim Lũ Y, ngươi căn bản không cách nào luyện hóa được thần niệm của ta, ta chỉ cần thần niệm còn, liền không tính là bị thua. . .

Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ thấy tám tay của Giang Nam mở ra, hóa thành một cái đại luân, đem bảo bình nhét vào trong đại luân, đó là Đại Kim Cương Luân Ấn!

Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm chuyển động, trẻ tuổi thư sinh chỉ cảm thấy thần niệm biến thành kim giáp thần nhân trong bảo bình của mình chỉ ngăn cản chốc lát, liền ngay cả kim lũ y cũng bị luyện hóa sạch sẽ.

- Giang sư điệt thật là được.

Trẻ tuổi thư sinh thở dài, không có tiếp tục đánh ra thần niệm Thần Thông, lắc đầu cười nói:

- Ngươi Tinh, Khí, Thần đều đã tu luyện tới tốt nhất chi phẩm, cơ hồ cùng cảnh giới vô địch, ở cùng cảnh giới, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.

- Sư thúc quá khiêm nhượng.

Giang Nam hoàn lễ, cười nói:

- Sư thúc thần niệm Thần Thông không giống bình thường, nếu không phải sư điệt tu luyện chính là thần niệm Thần Thông bên trong Khổng Tước Minh Vương Kinh, chắc chắn sẽ không là đối thủ của sư thúc.

Đối với Thiên Vương Luyện Thần Thánh Pháp, Giang Nam cũng là vạn phần bội phục, huyền thai kim nhân trong nội tâm bắt đầu đem môn công pháp này từ đầu tới đuôi thôi diễn, tròng mắt của hài nhi màu vàng nửa khép nửa mở, trong đồng tử tựa hồ có Thần Quang lưu động, vô số áo nghĩa ở trong Thần Quang phập phồng, trong mấy hơi thở liền đem Thiên Vương Luyện Thần Thánh Pháp thôi diễn đến tầng thứ bảy, Ngoại Cương cảnh.

- Cùng cảnh giới vô địch, mặc dù không phải, cũng không khác nhau lắm . . .

Chư vị thánh tông trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, yên lặng nói.

Mặc dù lần này đối với đánh cuộc bại bởi Lạc Hoa Âm để cho trong lòng bọn họ cực kỳ không cam lòng, nhưng mà ngay cả bọn họ cũng không có nắm chắc có thể ở cùng cảnh giới thắng được Giang Nam, nếu như đi tới, chẳng qua là tự rước nhục.

- Sư tôn, các vị sư thúc sư bá, để ta đánh đi.

Một thanh âm vang lên, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng chậm rãi tiến lên, cười nói:

- Ta mới vừa từ bên ngoài lịch lãm trở về, liền nghe nói Lĩnh Tụ Phong có đại sự phát sinh, sau đó liền nghe được Quách sư thúc nói vị Giang sư đệ này cơ hồ cùng cảnh giới vô địch, ngay cả ta cũng nhịn không được động tâm.

- Vân Bằng, ngươi rốt cuộc đã tới!

Lam Sơn Đạo Nhân mừng rỡ, cười nói:

- Lạc sư tỷ, Vân Bằng nhà ta trở về, ngươi lần này liền nhất định phải thua!

Sắc mặt Hàn Phương ngưng trọng, hướng Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi nói:

- Vị này là Vân sư huynh của các ngươi, là môn hạ cao đồ của Lam Sơn sư bá. Vân Bằng nhận sư môn nhiệm vụ Thất Ma Trại, lần này hắn trở về, nhất định là đã diệt xong Thất Ma của Thất Ma Trại!

- Sư tôn, Thất Ma rất lợi hại sao?

Giang Lâm ngửa đầu hỏi.

- Thất Ma tu thành Ma Đạo Thần thông, Đại Ma chính là Thần Thông thất trọng cường giả, sáu Ma khác cũng là Thần Thông ngũ trọng lục trọng cao thủ.

Hàn Phương thấp giọng nói:

- Mà Vân Bằng sư huynh các ngươi, chỉ có tu thành Thần Thông tứ trọng mà thôi. Hắn được khen là người thứ nhất ở ngoài chưởng giáo đệ tử, ngươi nói hắn lợi hại hay không?

Mộ Yên Nhi gật đầu nói:

- Ta cũng đã được nghe nói danh tiếng của Vân Bằng sư huynh, nghe nói hắn vì đánh rớt xuống căn cơ, ở Thần Luân cảnh khổ tu ba năm, lúc này mới mở ra Tử Phủ tu thành Thần Thông. Chỉ một điểm này, liền có thể nói rõ Tử Phủ của hắn vô cùng khiên cố, sau khi mở ra Tử Phủ, đạt được chỗ tốt lớn hơn nữa! Cũng giống như trước nói rõ, nội tình của Vân sư huynh cực kỳ sâu nhiều, lần này chỉ sợ Giang sư đệ gặp phải kình địch !

Sắc mặt của Lạc Hoa Âm cũng ngưng trọng, trong lòng không khỏi bồn chồn:

- Lần này nếu như thua, lão nương tân tân khổ khổ tích lũy công lao liền phải hết thảy hóa thành nước, tiểu tử Vân Bằng này kinh nghiệm sát phạt lịch lãm, hơn nữa kỳ ngộ phi phàm, từng ở Thanh Khâu sơn tiến vào Đại Mộ của một vị Thiên Cung cấp cường giả, nhận được truyền thừa, thực lực của hắn, so với ta năm đó cũng không thua gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận