Đế Tôn

Chương 2114 - 2115: Danh Chấn Thiên Hạ.

Trong Thập nhị Tiên Vương đại trận, trên đỉnh đầu Giang Nam cái chén bể kia phập phồng phập phồng, không ngừng chuyển động, tất cả lỗ thủng lớn nhỏ cao thấp không đều, chỉ trong nháy mắt, bên trong mười hai toà môn hộ liền có vô số đạo Tiên Vương cấp đại thần thông oanh xuống, lại có Chung Thụy chân nhân tế lên cờ trắng, Thánh Thiên Vương Mẫu tế lên hai phần Tiên Kiếm, Phổ Đà chân nhân tế lên bạch cốt Lang Nha bổng, Đông Phương Phổ Vũ tế tiên thương, Tử Đình chân nhân Hồng Loa Tử Tháp, Nam Cung Ly Thao Thiết Cự Thú, cộng thêm pháp bảo của bọn người Tiên cung Thái Tử, Cửu lão tiên nhân, uy năng kinh thiên động địa, quả thực muốn một kích tiêu diệt hắn, thậm chí ngay cả đạo quả của hắn cũng muốn chấn vỡ!

Ông...

Chén bể đột nhiên sáng lên, càng lúc càng lớn, đột nhiên nhô lên cao một chiếu, Tiên Vương cấp đại thần thông đầy trời không cánh mà bay, trong tay Chung Thụy đã không có cờ trắng, Thánh Thiên Vương Mẫu tìm không thấy Tiên Kiếm của mình, Phổ Đà chân nhân hai tay trống trơn, có chút mờ mịt, Đông Phương Phổ Vũ ném đi tiên thương, Nam Cung Ly Hỗn Độn Thao Thiết Cự Thú bị lạc đường!

Bên trong mười hai toà tiên môn, chư tiên một mảnh mờ mịt, bọn hắn tế lên pháp bảo, cùng bọn người Chung Thụy chân nhân đồng dạng, cũng trong lúc đó không thấy bóng dáng!

Đinh đinh đinh...

Trong chén bể truyền đến tiếng châu rơi khay ngọc giòn vang, Lang Nha bổng, cờ trắng, Thao Thiết, Tiên Kiếm, Tiên thương... pháp bảo, hết thảy rơi vào đáy chén, lẳng lặng nằm ở trong chén!

Thậm chí, ngay cả những thần thông kia, cũng bị cái chén bể này thu đi, bị trở lại thành từng đạo tiên khí như cũ, rơi vào trong chén, tiên khí nồng đậm đến kết thành giọt nước, ở trong chén hóa thành nửa bát tiên dịch!

Chén bể chấn động, bên trong tựa hồ có không gian vô tận, những pháp bảo này uy năng thật lớn, thể tích cũng không nhỏ, nhưng rơi vào trong chén ngay cả đáy chén cũng không chứa che đầy.

Giang Nam cười ha ha, nắm lên chén bể ngửa đầu uống một hớp tiên dịch, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, Tiên Nguyên sung túc, tinh thần gấp trăm lần, lúc này đem chén bể cao cao tế lên, sau đầu hai đại Trường Hà hóa thành mâm tròn, trong mi tâm lại có một thanh Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm bay ra, rút kiếm cất bước hướng một tòa tiên môn trong đó đi đến!

- Đuổi giết hắn!

Tọa trấn ở bên trong tòa tiên môn kia đúng là Tiên cung Thái Tử cùng mấy Chân Tiên của Hậu Thổ Tiên Cung, Tiên cung Thái Tử quát lên:

- Giết hắn cho ta!

Mười hai toà tiên môn chấn động, từng đạo thần thông oanh xuống, lần này tất cả mọi người thấy rõ, trong chén bể trên đỉnh đầu Giang Nam kia, từng đạo linh quang chuyển động, đưa tất cả thần thông của bọn họ hết thảy đều kéo vào trong chén, chỗ linh quang đảo qua, những thần thông này bị phân giải, trở lại thành từng đạo tiên khí như cũ!

Bọn người Tiên cung Thái Tử không khỏi rút một ngụm hơi lạnh, mà bọn người Phượng Nghi Tiên Vương ở ngoài quan chiến cũng rút hơi lạnh, bọn hắn kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không có bái kiến pháp bảo quỷ dị như thế!

- Cái chén bể này, là Đế cùng Tôn dùng để ăn cơm sao?

Ngoài trận, Tôn Nguyệt chân nhân cả kinh kêu lên.

Giang Nam đỉnh lấy vô số đạo thần thông công kích, sát nhập chỗ sơn môn của Tiên cung Thái Tử, kiếm quang sáng lên, Trường Hà kích động, từng cái đầu người bay lên, chân cụt tay đứt hết thảy bay vào trong chén bể.

Ngọn sơn môn này ầm ầm nghiền nát, chỉ còn lại có Giang Nam đứng ở bên trong Hỗn Độn.

Thập nhị Tiên Vương đại trận dĩ nhiên xuất hiện sơ hở, nếu hắn thừa cơ giết ra, tất nhiên có thể chạy ra tòa sát trận này, bất quá Giang Nam lại không có ý tứ đào tẩu chút nào, ngược lại cất bước tiến lên, hướng một tòa tiên môn khác đánh tới.

Chung Thụy chân nhân đứng ở bên trong tòa tiên môn đó, bên người đều là các Chân Tiên bị đại trận cưỡng ép tăng lên tới Tiên Vương, lạnh lùng nói:

- Yên tâm, Chân Tiên Huyền Thanh Tiên cung chúng ta, không phải loại củi mục như Tiên cung Thái Tử kia, cho dù Huyền Thiên giáo chủ sát nhập bên trong tiên môn, cũng phải chết ở trong tay của ta!

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một đạo kiếm quang sáng lên, trực chỉ mi tâm Chung Thụy chân nhân, Chung Thụy chân nhân gầm lên, chiến lực toàn thân hết thảy bộc phát, song chưởng bay lên, Tiên Vương chi uy hạo hạo đãng đãng, quét ngang hết thảy, cười lạnh nói:

- Huyền Thiên giáo chủ, hôm nay ta cho ngươi có mệnh vô, không mệnh quay trở lại!

Ở bên cạnh hắn, các Chân Tiên bộc phát ra chiến lực giống như Tiên Vương, ngay ngắn hướng trước môn hộ oanh khứ!

Xùy-

Kiếm quang phóng đại, đón rất nhiều công kích cắt nhập, một kiếm chém rụng, bên người Chung Thụy chân nhân, một cái đầu Quỷ Tiên đột nhiên cao cao bay lên, trên mặt Quỷ Tiên kia còn lộ ra vẻ mờ mịt, tựa hồ không biết mình đã chết!

Thân ảnh Giang Nam xuất hiện ở bên trong môn hộ, Chung Thụy chân nhân hét lớn, đem người giết đến, sắc mặt Giang Nam lạnh lùng, Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm trong tay cao thấp tung bay, trong khoảng khắc, vô số cỗ thi thể té trên mặt đất.

Chung Thụy chân nhân sợ hãi, bọn họ cùng Giang Nam vừa tiếp xúc ngắn ngủn, những tồn tại bên cạnh hắn bị đại trận tăng lên tới Tiên Vương cấp, thậm chí ngay cả một chiêu của Giang Nam cũng không có tiếp được, hết thảy bị trảm!

Phải biết rằng, những Chân Tiên này tuy so ra kém Tiên Vương uy tín lâu năm, nhưng thực lực cũng không phải chuyện đùa, thấp nhất cũng có thể cùng bát đại Chân Tiên so sánh!

Chung Thụy chân nhân gào thét, ra sức chém giết, chỉ thấy Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm lắc lư, một đầu cánh tay của hắn bị chém đứt, đón lấy một cánh tay khác cũng đoạn đi.

Sau đó là hai chân của hắn, sau đó hắn cảm giác được đầu lâu của mình bay lên!

- Lúc ta trảm Hư Hoàng Tiên Vương, cũng không có sử dụng kiếm, bởi vì, kiếm của ta sát nhân quá nhanh, đối thủ chết quá nhanh, liền không có cơ hội tôi luyện. . .

Lúc ý thức của hắn chôn vùi, bên tai truyền đến tiếng nói của Giang Nam.

Lại một tòa tiên môn sụp đổ tan rã, Giang Nam tế lên chén bể nhặt xác, đi về hướng tòa tiên môn thứ ba.

Máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ tòa tiên môn này, tất cả tiên nhân bên trong tiên môn bị trảm, Giang Nam rút kiếm đi ra, mũi kiếm nhỏ máu, tiên môn ở sau lưng sụp đổ.

Rất nhanh, tòa tiên môn thứ tư tan rã, sau đó là đệ ngũ tòa, đệ lục tọa. . .

Đợi cho toà thiên môn thứ sáu tan rã, Thập nhị Tiên Vương đại trận rốt cục triệt để sụp đổ, không thành trận thế, bọn người Đông Phương Phổ Vũ, Nam Cung Ly bị chấn ra tiên môn, liền gặp Giang Nam rút kiếm đánh tới.

Bọn người Đông Phương Phổ Vũ gào thét giết đến, từng đạo bóng người hóa thành tiên quang tung hoành, xê dịch biến hóa, qua lại mau lẹ vô cùng, tiên quang va chạm, bắn ra tiên uy khủng bố.

Giữa không trung, từng đạo kiếm quang kia càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng chói mắt, kiếm quang rơi xuống, máu tươi như sông, giắt ngang trời cao!

Sau một lúc lâu, kiếm quang đột nhiên thu lại, biến mất không thấy gì nữa, vô số cỗ tiên thi phiêu phù ở giữa không trung, tay tàn, chân gãy, đầu lâu, toái cốt, như trước tản mát ra tiên uy vô cùng nồng đậm!

Bọn người Đông Phương Phổ Vũ bị trảm hết, còn có mấy Chân Tiên bị sợ bể mật, nhao nhao hóa thành từng đạo tiên quang bốn phương tám hướng bỏ chạy!

Giang Nam hừ lạnh một tiếng, đạo quả ký thác vào bên trong Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, chỉ thấy thanh thần kiếm này đột nhiên vạch phá bầu trời mà đi!

Xùy-

Một đạo tiên quang đột nhiên bị chặn ngang chặt đứt, một Chân Tiên từ đó ngã xuống, người ở giữa không trung, liền dĩ nhiên bị chém giết!

Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm ở trong hư không ghé qua, qua lại vô tung, thời điểm kiếm quang sáng lên, liền có một Chân Tiên bị trảm, thậm chí thoát Chân Tiên được xa nhất, đã phi độn ra mấy chục ức dặm, cơ hồ muốn bay ra khu vực Tạp Đà Châu!

Mà vào lúc này, một đạo kiếm quang từ trong hư không bắn ra, xuyên thủng hắn!

Đinh linh linh, kiếm quang bay trở về, rơi vào trong tay Giang Nam.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, khắp nơi đều là tiên thi tàn phá, chỉ có Giang Nam cầm trong tay Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm đứng ở nơi đó, mũi kiếm vẫn lạch cạch lạch cạch hướng phía dưới nhỏ giọt máu tươi.

Trừ hắn ra, còn có Ngọc Ngọc chân nhân còn sống, nàng cũng không có đào tẩu, mà là đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn xem Giang Nam đem tất cả Chân Tiên của bát tiên cung đánh chết.

Giang Nam quay người, cất bước hướng nàng đi đến, khí thế càng ngày càng mạnh.

Ngọc Ngọc chân nhân bị khí thế của hắn áp bách, quần áo bay phất phới, nổi bật ra tư thái linh lung mê người, dáng vẻ thướt tha mềm mại, hai chân nàng thon dài, bộ ngực hở ra, có mỹ cảm làm lòng người vì sợ mà tâm rung động.

- Huyền Thiên giáo chủ, thiếp thân muốn cùng ngươi chính thức quyết đấu, nhìn xem đến cùng ngươi là đệ nhất nhân dưới Tiên Vương, hay thiếp thân vẫn là đệ nhất nhân phía dưới Tiên Vương.

Nàng khí thổ như lan, phảng phất bỏ qua trên người Giang Nam tản mát ra sát khí nồng đậm, đưa tay nhẹ bôi mái tóc bị sát khí của Giang Nam thổi loạn, mỉm cười nói:

- Giáo chủ nên biết, lúc trước ta không cùng bọn họ liên thủ, vây công giáo chủ. Kính xin giáo chủ cho thiếp thân một cơ hội.

- Sư tỷ không có ra tay vây công Giang mỗ, Giang mỗ tự nhiên biết đến nhất thanh nhị sở, trong nội tâm rất là cảm kích. Theo lý mà nói, Giang mỗ nên cho sư tỷ một cơ hội công bình giao thủ, không cần tế lên cái chén bể này, chỉ dựa vào thực lực chân chính giao phong.

Trên mặt Giang Nam hiển hiện dáng tươi cười, nói khẽ:

- Bất quá hôm nay, Giang mỗ cần lập uy, lập Thần Đạo Giáo chủ chi uy, cho nên. . .

Chén bể trên đỉnh đầu hắn đột nhiên bộc phát linh quang, móc ngược mà xuống, trấn áp Ngọc Ngọc chân nhân.

Ngọc Ngọc chân nhân thét dài, mái tóc tung bay, lại vào lúc này, một đạo kiếm quang hiện lên, Giang Nam đem vị nữ tiên này chém ngang lưng, lập tức kiếm quang tái khởi, đâm vào mi tâm của nàng, thu kiếm áy náy nói:

- Hôm nào a.

Ở bên trong Hậu Thổ Tiên cung, đột nhiên đạo quả cảu Ngọc Ngọc chân nhân hiển hiện, vị nữ tiên này vừa thẹn vừa giận từ trong đạo quả đi ra, ngực kịch liệt phập phồng, sẳng giọng:

- Huyền Thiên giáo chủ, ta nhớ được ngươi rồi!

Giang Nam chém Ngọc Ngọc chân nhân, tế lên chén bể, đem tất cả tiên thi hết thảy thu nhập trong chén, đột nhiên sải bước đi ra chiến tràng, đi vào bên trong rừng rậm đầm lầy.

Tôn Nguyệt chân nhân lọt vào trọng thương ngơ ngác nhìn xem một màn này, đang muốn vụng trộm chạy đi, đột nhiên chỉ thấy một đại thủ che xuống, hướng hắn hung hăng chụp được!

- Tôn nguyệt đạo hữu, chỉ có ngươi chết, ta mới xem như đại công cáo thành, có thể Danh Dương Tiên Giới.

Giang Nam thu tay lại, Tôn Nguyệt chân nhân dĩ nhiên bị hắn một chưởng đập toái.

Bát tiên cung bát đại Chân Tiên, tính cả tất cả Chân Tiên cấp cao thủ trong nội cung, hết thảy bị trảm!

Gió lớn phần phật, mùi máu tươi tràn ngập, Không Tương Tiên Vương đột nhiên nói:

- Tiên Giới sắp khởi gợn sóng rồi. . .

Một ngày này, Giang Nam danh chấn thiên hạ!

Tin tức một trận chiến ở Tạp Đà Châu thông qua tiên môn trùng trùng điệp điệp, rất nhanh truyền khắp Cổ Tiên Giới, tiến vào trong tai tất cả Tiên Vương, thậm chí truyền lại đến hai cung, Tiên Vương Tiên Quân hai cung đã ở trước tiên biết được việc này.

Huyền Thiên giáo chủ, ở bên trong Tạp Đà Châu, cường phá Thập nhị Tiên Vương đại trận, trảm Ngọc Ngọc, Phổ Đà... bát đại Chân Tiên, Tử Vi Cung Cửu lão tiên nhân, Câu Trần cung mười hai Chân Tiên, Tử Tiêu Cung tám Thánh Tiên, Ngọc Hoàng cung mười thánh, Thanh Hoa cung chín Thánh Phật, Huyền Thanh cung mười ba Chân nhân, Trường Sinh cung Ngũ lão, Hậu Thổ cung Bát ma, hết thảy bị trảm, không một người đào thoát!

Chiến tích bực này, ở bên trong Tiên Vương cũng ít khi thấy, chỉ có số ít Tiên Vương như bát Tiên Vương cùng các Hỗn Độn Cổ Thần, mới có thể có được lực lượng như thế.

Về phần Chân Tiên, cái kia càng là điên cuồng!

Mà Giang Nam lại dùng tu vi Chân Tiên cảnh giới làm được rồi, không chỉ làm được, hắn thậm chí còn đem pháp bảo những Chân Tiên này hết thảy thu không còn, đem tinh nhuệ bát tiên cung, ngay cả Ngọc Ngọc chân nhân được xưng là đệ nhất nhân phía dưới Tiên Vương cũng không có đào thoát, một mẻ hốt gọn!

Chuyện này khiến cho oanh động có thể nghĩ!

Tiên Quân cũng không khỏi động dung, rất nhiều tồn tại cổ xưa sưu tầm hết thảy tin tức về Giang Nam, từng đạo thần thức khủng bố ở trong hư không va chạm.

- Đám người Tử Tiêu thua thiệt lớn, dưới trướng nhiều cường giả bị đánh chết như vậy, mặt tổn hao nhiều!

- Từ trong đạo quả phục sinh nhiều cường giả như vậy, cần tiên khí tiên dịch cũng là nhiều vô số kể, chỉ sợ muốn hao tổn bát tiên cung mấy ngàn năm tích lũy tiên khí.

- Tiên khí tích lũy ngược lại là chuyện nhỏ, mấu chốt chính là pháp bảo những cường giả này bị đoạt, trọng luyện pháp bảo cần tài liệu chỉ sợ có thể đem tài phú bát tiên cung tiêu hao hết một hai thành!

- Tiên khí tài phú đều là chuyện nhỏ, chủ yếu vẫn là thể diện, tám gia hỏa này trước kia đều là bọn hắn ám toán người khác, còn là lần đầu tiên ăn thiệt thòi lớn như vậy. . .

Ở bên trong Tiên Tôn Cung, Càn Nguyên Tiên Quân mặc áo trắng, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng răn dạy mấy đệ tử tọa hạ, quát:

- Mấy người các ngươi nhìn một cái, nhìn người ta một cái a! Huyền Thiên giáo chủ cũng là đệ tử của ta, tu luyện Ma Ngục Huyền Thai Kinh của ta, các ngươi cũng là đệ tử của ta, cũng tu luyện Ma Ngục Huyền Thai Kinh, hơn nữa quanh năm đi theo bên cạnh ta, lắng nghe ta truyền đạo thụ nghiệp, làm sao lại không có làm ra hành động vĩ đại bực này như Huyền Thiên giáo chủ?

Mấy người kia đều là hắn tự tay dạy dỗ đệ tử, nguyên một đám cúi đầu, khúm núm.

Một đệ tử nhỏ giọng nói:

- Lão gia, tốt xấu chúng ta cũng nhận thức ngươi là ân sư, nhưng Huyền Thiên giáo chủ kia lại không thừa nhận là đệ tử của ngươi, lần trước còn đem Thiên đạo hóa thân của ngươi đánh vào Tiên Giới. Lão gia không khỏi có chút trọng bên này nhẹ bên kia rồi. . .

Càn Nguyên Tiên Quân liếc trừng hắn, cười lạnh nói:

- Hắn không nhận ta làm sư tôn, liền không là đệ tử của ta rồi hả? Tiểu tử này là một cái cực kỳ có tiền đồ trong các ngươi, hắn làm ra sự tình bực này, mặt ta cũng có quang. Mấy người khốn nạn các ngươi cũng nên đi ra ngoài chút rồi, cường tráng thanh thế cho sư đệ các ngươi một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận